TÔ BÚN BÒ HUẾ

album-art

TẢI MP3 – DIỆU LIÊN

Biết bố mẹ nghèo, khó có thể chu toàn cho mình học chương trình bác sĩ, Quân đã tự ghi danh làm những người bán hàng dạo để kiếm tiền dự trữ.

Trời muà hè, Arizona nắng như đổ lửa. Sáng nay vì quá vội, Quân đã quên mang theo chai nước giải khát hằng ngày.

Mặt Quân nhễ nhoại mồ hôi, và cổ thì khát đến khô và đắng. Vừa khát lại vừa đói, Quân mệt như muốn xỉu. Thò tay vào túi quần, chỉ còn vỏn vẹn có đồng 25 xu (quarter). Quân nghĩ, hay dùng 25 xu này, để mua một ly nước lạnh để giải khát và chống đói.

Quyết định xong, Quân bước đến một căn nhà cũ kỹ bên đường, đưa tay bấm chuông. Bước ra mở cửa là một phụ nữ tuổi trung niên.

Nhìn những giọt mồ hôi nhễ nhoại trên khuôn mặt Quân, người phụ nữ nói:

-Con có phải người Việt không?

-Dạ thưa Bác cháu là người Việt ạ.

Khổ thân con, sao trời nắng thế này, mà lại đi ngoài đường thế con. Hãy mau vào đây, ngồi cho mát tí đi con.

Theo chân người phụ nữ vào nhà, bà dẫn chân Quân đến ngồi trên chiếc sofa cũ kỹ, bạc mầu.

Con hãy ngồi đây nghỉ một chút, rồi Bác rót nước cho con uống giải khát nha. Người phụ nữ nói.

Vừa nói xong thì người phụ nữ đã nhanh chân bước vào nhà sau. Căn nhà khá nhỏ, nên mùi Bún Bò Huế từ phía sau, lan toả khắp cả căn nhà. Mùi Bún bò thơm ngon như khêu dậy cơn đói đang hoằng hành trong Quân tăng năng suất.

Bước ra từ phòng bếp, người phụ nữ bê trên tay một cái khay, với một tô bún bò Huế thật lớn, và một ly nước đá lạnh, với đôi đũa và chiếc muỗng, được xếp ngay ngắn trên mâm. Ngước nhìn người phụ nữ, Quân chạm ngay ánh mắt hiền từ, đầy yêu thương, khiến Quân như muốn rơi nước mắt.

-Này con, con hãy uống chút nước, rồi ăn tô bún bò này đi nhé. Bác còn bận một chút ở nhà sau.

Nói xong, người phụ nữ đặt chiếc khay xuống chiếc bàn trước mặt Quân, rồi chậm rãi bước vào nhà sau. Quân biết, thật ra bà chẳng có việc gì làm, vì Quân thấy bà chỉ ngồi yên trên chiếc ghế trong phòng ăn. Nhưng có lẽ, vì muốn cho Quân được ăn uống tự nhiên, nên bà mượn cớ ra đằng sau. Cách cư xử tế nhị của bà, càng khiến cho Quân thêm cảm động.

Quân vẫn ngồi yên bất động, không dám ăn và uống, bởi vì, Quân biết, mình chỉ đủ tiền để trả cho một ly nước lạnh mà thôi.

Như chợt nghĩ ra điều gì, người phụ nữ buớc ra phòng khách. Nhìn thấy Quân với tô bún bò trước mặt vẫn còn nguyên, Bà lên tiếng:

-Sao con không ăn đi, để nguội mất ngon con ạ.

Vẫn ánh mắt yêu thương và giọng nói nhẹ nhàng, bà khiến Quân không biết phải làm sao. Quân bối rối, móc trong túi ra đồng 25 xu, đặt trên mặt bàn, rồi ấp úng nói:

-Thưa Bác, cháu chỉ còn có 25 xu, đủ để xin mua một ly nước lạnh thôi. Cháu không có đủ tiền để trả cho Bác tô bún bò này ạ.

Vẫn nhìn Quân bằng ánh mắt yêu thương bà nói:

-Con à, Bác đâu có bán cho con đâu, Bác mời con mà. Con hãy ăn đi, đừng có ngại.

Nói xong, bà cầm đôi đũa lên, đặt vào tay Quân, rồi ép tay Quân nhúng vào tô bún. Trước cử chỉ chăm sóc ân cần của bà, Quân chợt thấy hình ảnh của mẹ mình ẩn hiện đâu đây.

Hai mươi năm sau…

“Bác sĩ Quân xin đến ngay phòng cấp cứu.”

Tiếng máy phóng thanh gọi trong bịnh viện đã gọi đến lần thứ hai. Quân rảo bước vào phòng bịnh. Đón nhận tập hồ sơ từ người y tá, Quân đọc qua tình trạng bịnh nhân.

Bà Nguyễn thị Hoa, bị té ngã đập đầu xuống đất, tạo nên máu bầm trong não.

Ồ thì ra bà ấy là người Việt Nam.

Nhìn thấy bà nằm thiếp trên giường, Quân chợt khẽ rung mình. Thì ra, đây chính là người phụ nữ ngày xưa đã từng mời Quân ăn tô bún bò Huế. Khuôn mặt hiền hậu ấy, tuy nay, đã có thêm nhiều nếp nhăn, nhưng khuôn mặt ấy, vẫn in sâu trong tâm trí Quân, không hề quên lãng.

Hai bác sĩ phụ chẩn cũng đã có mặt. Cả hai đều rất lo lắng vì cục máu bầm, nằm kế cạnh khu vực hệ thống điều khiển tay chân, nếu mổ không khéo, thì có thể dẫn đến bịnh nhân bị tê liệt suốt đời.

Sau những bàn luận, cuối cùng, Quân nhất định sẽ thực hiện ca mổ nguy hiểm này cho bà Hoa.

Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng thì Quân cũng đã thành công trong ca phẫu thuật.

Ba ngày sau, bà Hoa đã khá tỉnh táo trên giường dưỡng sức, thì Quân bước vào phòng, nhìn bà rồi nói:

-Bác có nhận ra con không?

Bà Hoa như cố vận hết tâm trí của mình để nhớ xem đã gặp người bác sĩ vừa cứu mình là ai không, nhưng hình như, bà chẳng có chút thông tin nào. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của bà, Quân lên tiếng:

-Bác có còn nhớ hai mươi năm trước, bác đã từng cho con ăn bún bò Huế không?

Tuy được Quân nhắc nhở, nhưng hình như bà Hoa cũng chẳng nhớ được rõ ràng. Quân chợt hiểu, thì ra, lúc ấy, khi bà Hoa thi ân cho Quân, bà chẳng mong cầu được đền đáp, nên bà chẳng nhớ gì đến Quân. Ngược lại, Quân là người thọ ân, nên ánh mắt và khuôn mặt hiền từ của bà như in sâu vào trong ký ức.

Một tháng sau ngày bà Hoa xuất viện. Ngồi vào chiếc ghế quen thuộc, bà Hoa bắt đầu đâm lo.

Không biết sao lại xui đến thế. Đang yên đang lành thì bị té ngã, đến vỡ cả đầu khiến cho phải mổ. Khổ thay, bảo hiểm của bà vừa mới hết hạn tháng qua. Thế là số tiền dành dụm của bà bấy lâu nay sẽ không cách mà bay hết.

Nghĩ đến đó, lòng bà buồn vời vợi, nhưng cũng đành chịu thôi, vì bà cũng chẳng còn có cách nào.

Sáng nay, bà nhận được hai lá thư, trong đó, có tấm thiệp của bác sĩ Quân gởi lời vấn an và chúc sức khỏe bà. Đọc những giòng chữ được viết nắn nót từ tay bác sĩ Quân, lòng Bà cảm thấy vui và ấm áp. Lá thư thứ hai, từ bịnh viện. Bà biết, đây chính là hóa đơn viện phí.

Tim bà chợt đập nhanh hơn. Không biết, số tiền sẽ là bao nhiêu, và không biết số tiền dành dụm của mình có đủ để chi trả, hay lại thiếu không chừng. Nếu thiếu thì biết vay mượn ai? và nếu có vay mượn được, thì làm sao mà trả nợ. Càng nghĩ, bà càng buồn. Hai tay của bà đã lấm tấm mồ hôi và lạnh. Mở chiếc phong bì ra, bà run run mở tờ hoá đơn chậm rãi đọc.

“Thưa bà, đây là thông báo từ bịnh viện của chúng tôi. Đính kèm theo đây là hóa đơn cho viện phí. Xin cám ơn bà đã trả đầy đủ, và xin chúc bà có sức khỏe tốt.”

Có thật thế không? ai đã trả tiền cho bà? Bà lật ngay sang trang bên. Chiếc mộc đỏ “PAID IN FULL” bên cạnh có chữ ký của bác sĩ Quân.

Nước mắt nhạt nhòe trên khuôn mặt nhăn nheo của bà. Có lẽ, suốt đời bà, bà cũng không ngờ, chỉ với tấm lòng yêu thương và một tô bún bò ngày đó, mà ngày nay, bà nhân được sự trả ơn to lớn thế này.

Ngoài trời, mây vẫn trắng, trời vẫn xanh. Bà Hoa như cảm thấy cuộc đời tươi đẹp hơn, và nơi bịnh viện kia, lòng Quân cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ lạ thường.

Bạn thân mến,

Hạt táo tuy nhỏ nhưng khi được chăm bón cẩn thận, kỹ càng, thì lại hiến tặng cho đời những quả ngọt, thơm ngon.

Còn chúng tôi và bạn thì sao? Chúng ta có làm được như hạt táo không? Chúng ta sẽ làm gì để hiến tặng cho cuộc đời đang xáo trộn hôm nay?

Hãy bắt đầu làm từ những việc nhỏ nhất bạn nhé. Và nhớ, hãy làm bằng chất liệu yêu thương.

YÊU THƯƠNG KHÔNG ĐIỀU KIỆN

album-art

TẢI MP3 – DIỆU LIÊN

Bạn thân mến,

Khi những cơn gió lạnh đã bắt đầu vi vu trên bầu trời của các tiểu bang miền tây, thì ở những tiểu bang miền Đông… đã bắt đầu có những cơn mưa tuyết. Tuyết rơi… rơi… phủ trắng cả phố phường, nhà cửa, núi rừng. Nhìn đâu…bạn cũng thấy một mầu trắng tinh khôi, lạnh lẽo.

Nhưng ẩn sau sự trắng lạnh đó, lại là những lung linh, lấp lánh từ những ánh đèn xanh, đỏ, đang chuẩn bị cho mùa Giáng Sinh, và sự nồng ấm của sự đoàn tụ gia đình. Hay giản dị hơn, khi tuyết bắt đầu rơi… thì đó cũng là sự báo hiệu của một mùa lễ hội mới sắp bắt đầu, và khởi đầu là Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving).

Chủ đề hôm nay, chúng tôi muốn chia xẻ lại với bạn về câu chuyện “Yêu Thương không điều kiện”.

Vốn giỏi toán, lý, hóa, Hòa đã chọn nghành kỹ sư phần mềm (software engineering), thay vì chọn nghành bác sĩ như mẹ mong muốn. Mới ngày nào, Hòa còn ngớ ngẩn, loanh quanh đi tìm lớp, mà nay, Hòa đã đứng đọc bài diễn văn tốt nghiệp trước toàn trường.

Vì đỗ thủ khoa, nên ngày Hòa ra trường, những công ty nổi tiếng như Microsoft, Oracle, Sap, Symantec đã tranh nhau dành Hòa về công ty với những đề nghị lương bổng hấp dẫn.

Không như các bạn thích về làm việc cho các công ty lớn, Hòa lại chọn về làm việc cho một công ty “vô danh tiểu tốt”, vừa mới thành lập chưa được một năm. Có lẽ, tính của Hòa thích thử thách. Càng gặp nhiều thử thách chừng nào, thì Hòa lại càng sáng tạo nhiều chừng ấy.

Công việc trong một công ty nhỏ bé luôn đòi hỏi mỗi người làm việc bằng hai, ba người thường. Hòa không những không than van, mà lại cảm thấy rất thích thú. Miệt mài trong công việc, ba tháng sau, Hòa đã được phân công làm dự án quan trọng nhất công ty. John, chủ nhân của công ty, luôn lắng nghe và làm theo những lời đề nghị của Hòa.

Miệt mài không quản ngày đêm, 9 tháng sau, Hòa đã đem về cho John hơn 2 triệu mỹ kim. John đã quyết định chia huê hồng cho Hòa 30%.

Cầm tấm check hơn nửa triệu trao cho mẹ, Hòa cảm nhận được sự tự hào của mẹ về mình.

6 tháng sau, John trong một chuyến đi công tác, vì bất cẩn gây tai nạn đụng xe, bị thương nghiêm trọng.

Một tuần sau, John đột ngột qua đời. Mary, vợ John, là giám đốc tiếp thị cho một công ty lớn, nên không có kinh nghiệm và thời gian cho việc điều hành công ty, vì thế giao toàn quyền quản lý và điều hành cho Hòa.

6 tháng sau, Mary đề nghị bán lại công ty cho Hòa với giá nửa triệu đô.

Lúc này, Hòa đã làm đám cưới với Hiền, người học chung trường đại học với Hòa. Hiền và Hòa quen nhau đã 3 năm, nên khi kết hôn, mẹ Hòa cũng yên lòng. Bất hạnh thay, sau khi đám cưới được một tháng, thì mẹ Hòa mất vì bị trụy tim.

Ngày mẹ mất, Hòa khóc đến khô nước mắt. Bố của Hòa mất khi Hòa mới 10 tuổi. Mẹ của Hòa vẫn không tái giá, ở vậy nuôi con. Nhà chỉ có hai mẹ con, nên Hòa với mẹ rất thân, như hai người bạn thâm giao vậy. Không có chuyện gì Hòa giấu mẹ.

Cho nên, khi mất mẹ, Hòa không chỉ mất đi một người mẹ dịu hiền, mà Hòa còn mất đi một người bạn thâm giao nữa. Niềm đau nỗi khổ ấy, khó mà có thể dùng ngôn từ diễn tả.

Tuân theo di chúc của mẹ, Hòa hoả tang mẹ và đem tro cốt của mẹ lên chùa. Từ đó, mỗi chủ nhật cuối tuần, Hòa hay lên chùa, ngồi một mình, tâm sự với mẹ. Thói quen đó, đã khiến Hiền không hài lòng, vì Hiền vốn không thích đi chùa, nên giữa Hòa và Hiền thường hay to tiếng với nhau.

Vừa buồn vì mất mẹ, lại bực vì cãi cọ với Hiền, thêm vào đó, công việc công ty càng phát triển. Mỗi ngày, Hòa làm việc không ít hơn 12 giờ. Có nhiều hôm, Hòa không về nhà, mà ngủ luôn tại công ty.

Hiền còn trẻ, còn đang khao khát yêu đương. Sự vắng mặt liên tục của Hòa, đã khiến cho đời sống tình cảm của vợ chồng thêm lạnh lẽo. Chuyện phải đến, cuối cùng đã đến. Hiền đã ngoại tình với Khang, người đã từng theo đuổi Hiền, khi Hòa và Hiền còn đang là cặp tình nhân.

Ngày đó, Hòa vô tình về nhà vào buổi trưa để lấy tập hồ sơ bỏ quên, đã chứng kiến cảnh vợ mình đang nằm trong vòng tay người khác. Không nói không rằng, Hòa cắn chặt môi đến rướm máu, đóng mạnh cánh cửa, ra xe, Hòa lái xe nhanh vun vút.

Là một người tự phụ và hiếu thắng, Hòa không thể nào chấp nhận, mình là người thua cuộc. Cho nên, trong cơn giận ngút ngàn, ý định giết chết đôi gian phu, dâm phụ kia đã loé lên trên tâm tưởng.

Trời đang mùa đông… gió lạnh, nhưng Hòa vẫn quay cửa kính xuống cho gió lùa vào trong xe. Hai tay Hòa lạnh cóng, nắm chặt vô lăng, nhấn mạnh ga, Hòa cứ thế, lái xe lao vút trên mặt đường đang băng giá.

Gió lạnh, giúp cho Hòa tỉnh táo. Đêm đó, đến 2 giờ sáng, Hòa mới về đến nhà. Nhà vắng tanh, không một bóng người. Vào phòng ngủ, thấy căn phòng trống vắng. Hiền đã bỏ đi đâu, Hòa không biết.

Ngồi xuống giường, Hòa ôm đầu suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy ra bàn viết, lấy giấy, viết một lá thư trao hết tài sản, và cả công ty cho Hiền. Đặt cây bút và chùm chìa khóa nhà và công ty, dằn trên mặt giấy, Hòa lững thững lê những bước chân nặng trịch, với tấm lòng đầy thù hận, bước ra khỏi phòng ngủ, rồi đi ra ngoài cửa, với chiếc áo ấm và chiếc quần Jean.

Đứng trước cửa nhà, Hòa nhìn nó một lần cuối, trước khi quyết định, làm kẻ sống vô gia cư.

Hai năm sau…

Mùa đông năm nay, trời mưa tuyết khá nhiều. Nơi Hòa tạm trú qua đêm là một góc kẹt của một căn tiệm bán chạp phô. Mỗi ngày, Hòa lang thang đi xin tiền khách qua đường. Tới đêm về, khi cửa tiệm đóng cửa, thì Hòa chui vào góc đó để ngủ.

Sáng nay, xin mãi chẳng ai cho đồng nào, khiến bụng Hòa đói cồn cào, khó chịu. Hòa cố bước đi về hướng căn lều tạm bợ. Vừa đói, lại vừa gầy gò, đôi chân run rẫy vì lạnh của Hòa đã không chống nổi cơn gió mạnh thổi qua. Hòa quỵ xuống bên lề đường, toàn thân run rẫy.

Đột nhiên, một chiếc xe hơi dừng lại. Bước xuống xe là một người đàn ông già, tóc đã hoa râm. Ông đi ra sau xe, mở thùng xe, lấy một chiếc chăn, rồi nhanh chân hướng về phía Hòa đang ngã. Nhanh tay, ông chùm chiếc chăn lên người Hòa, rồi mở bóp, rút ra tờ 20 đô, dúi vội vào tay Hòa. Ông không nói một câu, chỉ nhìn Hòa với ánh mắt, hiền từ, đầy thương cảm.

Hòa chưa kịp nói lời cám ơn, thì ông đã lên xe, lái đi. Trước khi đi, ông vẫy tay chào Hòa lần cuối.

Đã hai năm làm kẻ sống vô gia cư, tâm hồn của Hòa đã trở nên chai đá với cách cư xử khinh khỉnh, coi thường của người cho. Nhưng cách cư xử của người đàn ông vô danh này, lại khiến Hòa bật khóc. Hòa khóc, bởi vì hành động của ông, đã đánh thức dậy hình ảnh của bố Hòa.

… Hòa còn nhớ như in, năm đó, vào đúng sáng ngày mồng một Tết, khi Hòa vừa bước vào tuổi thứ chín.

Trời Pleiku, xứ tây nguyên, mà theo như nhà thơ Nhất Tuấn thì “quanh năm muà đông” rất lạnh. Hòa đã thức dậy rất sớm, và mặc bộ quần áo mới, mà mẹ đã chuẩn bị cho Hòa từ tối hôm qua, trước khi Hòa đi ngủ. Co ro ngồi bên cạnh bố, Hòa đang chờ ánh mặt trời lên, để nhận bao lì xì.

Nhà Hòa vốn nghèo, nên ít khi nào bố mẹ Hòa cho Hòa tiền. Vì thế, chỉ có đến tết, thì Hòa mới có cơ hội làm chủ những đồng bạc giấy thơm tho.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Đứng dậy, Hòa theo bố ra mở cửa. Đứng trước cửa là một bà lão ăn mày, ăn mặc rách rưới, vá chằng vá chịt, đang đứng run rẫy trong gió buốt đầu năm. Vừa thấy bà cụ, bố của Hòa đã nhanh tay cầm lấy tay bà, dìu bà bước vào nhà, rồi thuận thay đóng lại cánh cửa.

Dẫn bà cụ về chiếc ghế cũ kỹ, mời bà ngồi xuống xong, bố của Hòa đã nhanh tay rót cho bà ly nước trà nóng. Nhìn thấy bà run cầm cập, Bố đã giựt phăng chiếc màn chắn nắng trên cửa sổ xuống, choàng ngay lên người bà cụ. Sự ấm áp của căn phòng được đốt bởi bếp than, thêm chiếc màn treo cửa sổ, và ly trà nóng, đã khiến cho khuôn mặt tái xanh của bà cụ trở nên hồng hào.

Bà cụ đặt ly nước xuống, hai dòng nước mắt cứ tuôn, run run giọng nói:

-Tôi xin cám ơn ông, đã không trách mắng đuổi xua tôi đi, khi ngoài trời gía rét như thế này…

Không đợi bà cụ nói hết câu, bố của Hòa đã lên tiếng:

-Cụ ơi, ơn với nghĩa gì. Nhà con tuy nghèo tiền nghèo bạc, nhưng nhất định không nghèo tình thương.

Nghe xong câu nói của bố Hòa, nước mắt bà cụ lại trào ra. Thấy bà cụ khóc, bố của Hòa bước lại gần bên bà, đặt nhẹ tay lên vai gầy guộc của bà, nhẹ nhàng nói:

-Năm hết Tết đến, vợ chồng con và cháu vui mừng đón bà xông Tết đầu năm. Chúng con không biết có thể làm gì cho bà. Thôi thì bà hãy chung vui với vợ chồng con, dùng tạm miếng bánh chưng, bà nhé.

Không đợi bà cụ có ưng hay không, bố của Hòa đã nhanh chân đến bàn thờ lấy chiếc bánh chưng xuống, mở lạt, bóc lá, cắt bánh mời bà. Bà cụ ngần ngại, ngồi yên không cầm đũa lên, cứ nhướng mắt nhìn bố của Hòa. Như chợt nghĩ ra điều gì, bố của Hòa bước đến cầm đôi đũa lên, rồi đặt vào tay bà cụ nói :

-Cụ cứ tự nhiên dùng đi, Đêm qua cúng giao thừa, vợ chồng con ăn khá nhiều, nên giờ vẫn còn cảm thấy no. Cụ cứ dùng đi cụ nhé.

Nói xong, bố của Hòa đã cầm tay có đôi đũa của bà, đặt vào chiếc bánh chưng.

Biết không thể từ chối, và có lẽ bà đã đói mấy ngày, nên bà đã không còn khách sáo, gắp vội miếng bánh chưng, cắn một miếng thật to. Trong khi bà cụ đang ăn, thì bố của Hòa đã bước vào nhà sau. Khoảng 5 phút sau, thì bố và mẹ của Hòa cùng bước ra phòng khách. Trên tay, mẹ của Hòa còn cầm một bọc ny lông hơi căng.

Đợi cho bà cụ ăn xong, bố của Hòa mới cầm bọc ny lông nơi tay mẹ, đặt xuống bàn rồi nói:

– Cụ ơi, vợ của con đã chọn được hai bộ quần áo khá mới để xin tặng cụ. Nhà chúng con cũng chẳng dư dả gì. Đây là hai bộ quần áo tốt nhất của vợ con đấy. Xin cụ nhận cho, coi như quà tết của vợ chồng con biếu cụ nhé.

Nước mắt của bà cụ lại trào ra như suối. Bà dùng đôi tay nhem nhuốc của mình quẹt đi hai dòng nước mắt, nhưng sao vẫn chẳng thể dừng… Bà run giọng nói:

– Ơn này của cô cậu, tôi xin kết cỏ ngậm vành, chỉ xin đợi đến kiếp sau mới trả.

– Sao cụ lại khách khí thế! Vợ chồng con có làm ơn gì cho cụ đâu, xin cụ chớ phải bận lòng…

Trời đã sáng tỏ, ánh nắng đã xuyên qua khung cửa sổ thiếu tấm màn che, len lỏi vào phòng. Bà cụ đứng dậy, chấp đôi tay gầy guộc, hướng về bố mẹ Hòa, xá một xá. Hòa thấy bố hoảng hốt nhẩy tránh sang một bên, cũng chấp đôi tay, bố của Hòa cũng xá lại bà một xá, rồi nói:

– Cụ ơi! cụ đừng làm thế. Tội cho vợ chồng con lắm. Chúng con không đủ đức để nhận xá của cụ đâu.

Bà cụ nước mắt vẫn lưng tròng, rưng rưng nói:

– Dù vợ chồng cô cậu có nhận hay không, thì ơn đức này sẽ theo tôi mãi mãi.

Tiễn bà cụ ra cửa, khi đi ngang bàn thờ, bố của Hòa đã không quên cầm theo túi lì xì dúi vào tay bà cụ.

Ngồi lặng yên trên chiếc ghế đối diện bàn thờ, nước mắt Hòa chẩy xuống khi nhìn thấy bao lì xì của Hòa, không cánh mà bay.

Đóng cửa lại, thấy Hòa nước mắt ướt má, mặt buồn hiu, bố của Hòa, bước đến bên Hòa, nhẹ nhàng hỏi:

-Sao con lại khóc và buồn thế con?

Hòa hậm hực nói:

-Sao bố lại lấy bao lì xì của con cho bà cụ đó chứ! Vậy là Tết năm nay con sẽ không có lì xì rồi. Con ghét bà ấy lắm!

Nhìn Hòa bằng ánh mắt thương yêu, hơi đượm buồn, bố của Hòa nói:

-Hòa con, sống ở trên đời, có duyên được gặp nhau đã là phước lớn. Chúng ta phải biết yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau khi hoạn nạn, khốn cùng. Con có thể mừng, vì có bao lì xì, rồi xài phung phí. Nhưng với cụ bà thì những đồng tiền nhỏ nhoi kia, có thể giúp được bà sinh tồn. Tại sao con chỉ vì chút vui mừng mong đợi nhỏ nhoi của con, khi không được lì xì, mà sinh lòng oán hận cụ bà vậy hả con? Hòa con, sự ganh ghét tỵ hiềm, thù hận đã hủy diệt đi hạt giống yêu thương trong lòng con, con có biết không?

Con người hôm nay, sở dĩ có quá nhiều khổ đau, là vì họ đã đánh mất đi hạt giống yêu thương trong họ.

Con ơi, mai sau, con khôn lớn nên người, con phải nhớ, tưới tẩm và nuôi dưỡng hạt giống yêu thương trong con, con nhé.

-Thưa bố, không phải con không thương bà cụ đó, nhưng khi con thương ai, thì con phải có điều kiện thì con mới thương được.

-Hòa con, nếu khi con yêu thương ai, mà có điều kiện, thì bố xin con, con đừng thương yêu ai hết, con nhé. Vì thương yêu có điều kiện thì còn tệ hại hơn cả ghét ganh, thù hận, tỵ hiềm. Nó không chỉ làm cho con khổ đau hơn, mà nó còn là ngục tù được ngụy trang bởi vẻ đẹp bên ngoài hào nhoáng, danh thơm, nó sẽ nhốt con vĩnh viễn trong ngục tù đen tối…

Ngoài trời, tuyết đã ngừng rơi. Ánh sáng đêm trăng rằm, chiếu trên mặt tuyết, phản chiếu lunh linh, tuyệt đẹp. Ngồi lặng yên trong căn lều dựng bằng carton, hình ảnh Hiền hiện về chiếm trọn tâm trí của Hòa, cùng câu nói của bố.

Nước mắt Hòa cứ vậy chảy tuôn. Sâu thẳm trong tâm trí của Hòa, chợt bỗng nổi lên cơn sóng hối hận, ăn năn. Có lẽ, đến lúc này, hơn hai mươi năm sau, Hòa mới có thể hiểu được hết tai hại từ “câu yêu thương có điều kiện” mà bố đã dậy dỗ năm nào.

Không phải, khi Hòa yêu Hiền, thì Hòa đang yêu có điều kiện hay sao? Hòa đã bắt Hiền phải nghỉ việc ở nhà, vì sợ Hiền quen với người khác. Hòa để Hiền cô quạnh một mình, trong khi Hòa lại ngụy trang bao biện cho sự làm việc quên thời gian, là vì lo cho hạnh phúc gia đình.

Không phải là Hòa đã quá tàn nhẫn, cay độc, trả thù Hiền, khi đã để lại tất cả gia sản cho Hiền, và chọn làm kẻ vô gia cư; bởi vì Hòa đã biết “khuyết điểm” của Hiền, là người luôn bị sự ăn năn, hối hận dày vò, trong nhiều tháng, nhiều năm, vì những chuyện lỗi lầm nhỏ nhặt trong quá khứ hay sao?

Thế mà, lúc nào Hòa cũng nói là yêu thương Hiền hết mực. Yêu thương thế này, thì đúng như lời bố dậy, thà đừng yêu thương còn hơn. Không những đã không đem lại hạnh phúc cho nhau, mà còn khiến cho cả hai chìm sâu trong thù hận, ăn năn, đau khổ, dầy vò.

Mặt trời đã ló dạng, ánh nắng bình minh đã xua tan đi màn đêm tăm tối. Nắm chặt 20 đô của người đàn ông tốt bụng trên tay, hình như, trong Hòa đã có một sự quyết định.

Thu dọn lại căn lều giấy carton và mới quần áo dơ bẩn, Hòa bỏ vào cái bao rác mầu đen, rồi đem tất cả, bỏ vào thùng rác lớn, phía sau căn tiệm chạp phô.

…Tiếng vỗ tay vang dội, khi tên Hòa được xứng lên trên máy vi âm, là một doanh nhân thành công nhất trong năm.

Bước lên nhận phần thưởng xong, ban tổ chức đã yêu cầu Hòa phát biểu.

Các bạn thân mến,

Có thể nói, tất cả vinh quang mà hôm nay tôi có được, đều bắt đầu từ người đàn ông tốt bụng vô danh đã giúp đỡ tôi trong ngày giá lạnh cách đây 5 năm. Tôi không biết tên ông là gì và ở đâu? Ông có còn sống hay đã chết?

Nhưng tôi có thể khẳng định với các bạn rằng, sự thành công có được hôm nay của tôi, chính là từ tấm lòng “yêu thương không điều kiện” của ông đã hiến tặng cho tôi. Tôi xin hiến tặng tất cả những phần thưởng quý giá hôm nay tới ông – người đàn ông tốt bụng vô danh.

Đối với tôi, chỉ có ông, mới xứng đáng nhận được phần thưởng cao quý này.

Bạn thân mến, nếu bạn muốn thành công hay thành nhân trong cuộc đời của bạn, thì bạn hãy bắt đầu sống bằng sự yêu thương không điều kiện, bạn nhé.

Nhìn xuống bên dưới khán đài, Hòa bắt gặp ánh mắt của Hiền, đang ngồi ở dẫy ghế thứ hai, với hai giòng lệ  chẩy dài trên má.

Trong lòng Hòa tự nhiên thấy thương Hiền nhiều hơn là hận. Bởi vì, tất cả những lỗi lầm, mà ngày xưa, Hòa đã đổ lên đầu Hiền, thì hôm nay Hòa mới biết, Hiền là người vô tội. Người mà đã gây nên mọi sự khổ đau, thù hận trong tâm hồn của hai người, đó chính là Hòa.

Những tràng vỗ tay vang lên không ngớt trong hội trường, như tiếng pháo nổ của mùa xuân.

Mùa xuân vừa đến, ngự trị trong lòng Hòa, khi bóng đêm thù hận, đã bị xua tan đi bởi nắng ấm của hiểu biết và yêu thương.

THƯƠNG MÀ KHÔNG HIỂU

THƯƠNG MÀ KHÔNG HIỂU

NHẠC & LỜI :NGÔ HƯNG

CA SĨ: PHI PHI & GIA MINH – (TẢI -MP3)

HÒA ÂM: ĐỨC MINH

 

Thương mà không hiểu sao thương

Thương mà không hiểu đoạn trường khổ nhau

Thương mà không hiểu lòng đau

Thương mà không hiểu trước sau mất người

Thương mà không hiểu biếng cười

Thương mà không hiểu chỉ khơi thêm sầu

Thương mà không hiểu thêm rầu

Thương mà không hiểu hố sâu ý ý nghìn trùng

Thương mà không hiểu đến cùng

Thương mà không hiểu lạnh lùng cách xa

Thương mà không hiểu lệ nhòa

Thương mà không hiểu sao mà bảo thương

 

BẠN ĐỪNG LO, TÔI CHÍNH LÀ HY VỌNG

album-art

TẢI MP3 – MỴ HẰNG

Bạn thân mến,

Hy vọng, vốn chỉ là cụm từ đơn thuần, vô nghĩa, mà thông thường mọi người trong chúng ta, đều không muốn tìm hiểu, nhưng nó lại là động lực mạnh mẽ giúp chúng ta thành công trong cuộc đời.

Trên đường đời, chưa ai trong chúng ta không một lần vấp ngã. Hy vọng như một ngọn hải đăng giữa trùng khơi vạn lý, sẽ giúp chúng ta vực dậy trong những lúc tuyệt vọng nhất của bóng tối cuộc đời.

Xin mời bạn lắng nghe đôi lời thì thầm của các ngọn nến giữa màn đêm u tịch.

Trong một căn phòng vắng lặng. Nó im lặng đến nỗi, chúng ta có thể nghe thấy những lời trò chuyện của các ngọn nến. Có tất cả bốn ngọn nến đang cháy và chúng tâm sự với nhau.

Ngọn nến thứ nhất nói: “Ta là ngọn lửa biểu tượng cho sự Hoà Thuận. Thế nhưng ở thời điểm này, ta thật bất hạnh. Mọi người luôn gây chiến tranh và thù hận với nhau, vì thế ta có nên tồn tại nữa hay không? “. Nói xong ngọn nến từ từ mờ dần, rồi lịm tắt hẵn.

Ngọn nến thứ hai tiếp lời: “Còn ta, là biểu tượng của tình Yêu Thương. Nhưng thật trớ trêu thay, ngày nay con người gần như quên hẳn ta. Mọi người ghen ghét, đố kỵ lẫn nhau. Thậm chí ngay cả anh em trong một nhà cũng vậy. Ta chán quá”. Nói xong, ngọn nến cũng phụt tắt.

Tiếp theo, ngọn nến thứ ba lên tiếng: “Ta chính là Niềm Tin. Nhưng cuộc sống bây giờ có ai còn cần ta nữa. Ta trở nên một kẻ thừa thãi và xa xỉ. Con người bây giờ, chỉ chạy theo những thực dụng, và không bao giờ còn tin vào chính mình. Ta đi đây.” Nói xong nó cũng từ từ tắt, và toả ra một làn khói trắng.

Căn phòng lúc đó, trở nên tối tăm và lạnh lẽo. Chỉ còn một ngọn nến cuối cùng đang cháy, như một vì sao lẻ loi cuối chân Trời.

Thình lình, một cậu bé bước vào, và nói: “Tại sao các bạn không cháy nữa. Thế Giới này vẫn cần đến các bạn mà”.

Lúc đó, ngọn nến thứ tư lến tiếng: “Bạn đừng lo. Tôi chính là Hy Vọng. Nếu tôi vẫn còn cháy, cho dù ngọn lửa có mong manh thì chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Hoà Bình – Tình Yêu và Niềm Tin”.

Đôi mắt cậu bé sáng lên, và cậu bé đã dùng ngọn nến thứ tư – ngọn nến Hy Vọng, để thắp sáng lại những ngọn nến đã tắt.

Cậu bé đã dùng ngọn nến thứ tư để thắp sáng lại những ngọn nến: Hoà Bình, Tình Yêu và Niềm Tin trong cậu. Còn bạn thì sao?

KHÔNG AI NỢ AI

KHÔNG AI NỢ AI

NHẠC & LỜI :NGÔ HƯNG

CA SĨ: GIA MINH – (TẢI -MP3)

HÒA ÂM : ĐỨC MINH

Không ai nợ ai – dù chỉ một ngày

tình đến tình cờ – rồi tình lại đi

Không ai nợ ai – dù chỉ một lần

tình đến thật gần – rồi tình xa xăm

Không ai nợ ai – dù đó nợ tình

tình đó nụ quỳnh – vừa tàn hôm mai

Không ai nợ ai – dù đó nợ người

tình nhuốm hồng đời – rồi tình thiên thu

Không ai nợ ai – không ai nợ tình

tình đó một mình – ngồi khóc giữa khuya

Không ai nợ ai – dù chỉ một lần

tình đó mộ phần – nghìn trùng xa nhau

Không ai nợ ai – dù đó nợ người

ai nợ ai người – từng lời thề bay

Không ai nợ ai – chẳng có nợ đời

chỉ có một đời – này cứ rong chơi

We use cookies in order to give you the best possible experience on our website. By continuing to use this site, you agree to our use of cookies.
Accept