Bạn Thân Mến,
Chủ đề hôm nay chúng tôi muốn chia xẻ với bạn cũng hơi lạ đó là ai cần ai?
Nếu nhìn về thưở hồng hoang của con người thì con người có thể là loại động vật yếu đuối nhất, nếu đem so với những chú khủng long, hay những con voi, tê giác khổng lồ.
Còn nếu đem so khả năng của con người với các loài động vật khác, thì mũi của con người không thính hơn mũi của con chó. Hay mắt của con người thì không tinh bằng mắt con chim đại bàng từ trên không cách cả cây số, vẫn có thể nhìn thấy rõ con mồi, và có thể lao nhanh xuống đất để bắt con mồi.
Thậm chí, nếu đem so con người với con kiến bé li ti thì con người cũng thua luôn con kiến, vì con kiến có khả năng nâng được một vật nặng hơn cả chục lần so với cơ thể của kiến, còn con người thì lại không.
Cho nên, vì sự sinh tồn, con người của ngày xưa đã biết sống theo bầy đàn, để hỗ trợ lẫn nhau, chống lại những loài động vật khác. Tinh thần bầy đàn này, vẫn được tiếp tục trao truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác và vẫn còn tồn tại đến ngày nay.
Vì vậy, là con người, chúng ta luôn sống và cần đến những người khác. Cho nên, ai cần ai cũng là một đề tài khá thú vị
mà chúng ta ít khi để ý đến.
Trong sinh hoạt về tâm linh, có một chị, nhà của chị có rất nhiều vấn đề, nên đến nhờ chúng tôi giúp cho chị cách giải quyết vấn đề, mà chị đang bất an.
Chị than thở đủ điều, từ đứa con lớn của chị đã làm dược sĩ, đến đứa con nhỏ của chị, đã tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn lông bông chưa thích đi làm.
Chúng tôi vẫn ngồi yên lặng và lắng nghe những tiếng thở dài và than thở của chị. Sau khoảng bốn tiếng thở than thì chị bắt đầu ra điều kiện cho chúng tôi nếu muốn giúp chị giải quyết sự bất an của chị.
Điều kiện của chị là chúng tôi phải bảo đảm sẽ giải quyết sự bất an của chị một cách rốt ráo nếu không chúng tôi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự bất an của chị.
Nghe xong những điều kiện của chị chúng tôi chỉ cười vì không biết phải nói gì với chị. Hình như chị đang quên mất là ai cần ai?
Chị đến sinh hoạt tâm linh với chúng tôi thì hoàn toàn miễn phí, ngay cả những khi chúng tôi đóng vai trò cố vấn, thì cũng không tính tiền, vậy thì, tại sao chúng tôi lại phải chịu trách nhiệm cho việc giải quyết sự bất an của chị và phải bảo đảm là chị có an.
Sự thật thì, chị đang cần chúng tôi giúp chị có những góc độ nhìn mới, để giải quyết vấn đề của chị, nhưng hành động của chị, lại biến chúng tôi thành người cần sự bất an của chị để giải quyết. Cho nên, chúng tôi phải bảo đảm với chị là giải quyết được vấn đề của chị, nếu không, chị sẽ không đưa
sự bất an của chị cho chúng tôi giải quyết.
Mặc dù nhân sinh quan sống của chúng tôi là làm Lợi cho người khác Dụng, nhưng không có nghĩa là chúng tôi có thể làm bất cứ gì ngoài tầm với của chúng tôi.
Chị bất an thì có vô vàn nguyên nhân, mà ngay cả chính chị còn không biết rõ thì làm sao chúng tôi có thể làm được chuyện “phi thường” này. Thế mà, chị lại bắt chúng tôi phải thực hiện nếu muốn giúp chị.
Chúng tôi thật sự đâu có muốn giúp chị vì đâu phải chỉ có chị mới có bất an không đâu mà chúng tôi cũng có và vẫn đang nỗ lực giải quyết từng ngày.
Cho nên, chúng tôi không cần thêm sự bất an của chị. Điều mà chúng tôi có thể làm cho chị là, chia xẻ lại những phương pháp mà chúng tôi qua ứng dụng đã rút tỉa lại để sử dụng cho chúng tôi, và chị phải là người đích thân đi giải quyết vấn đề bất an của chị chứ không phải là chúng tôi .
Chị phải ý thức được ai cần ai? Nếu chị không hiểu được rõ ràng điều này, thì cuộc đời của chị sẽ kéo dài trong bất an và trong đau khổ. Vì sự thật, sự đòi hỏi của chị là không tưởng, và không ai có thể làm được cho chị, trừ chính chị.
Tiếc thay, chị lại không muốn gánh trách nhiệm về sự bất an của chị, mà chị lại đi bắt người khác phải gánh lấy sự bất an của chị, và phải chịu trách nhiệm về sự bất an của chị nếu như không giải quyết được.
Lại là một câu chuyện khác về ai cần ai?
Có một cặp vợ chồng, không biết là ai giới thiệu, nên biết
nơi sinh hoạt tâm linh của chúng tôi và đã đến thăm. Khi vợ chồng nhấn chuông, chúng tôi đang bận việc nên không ra mở cửa.
Anh chị tiếp tục nhấn chuông liên tục, cho đến khi chúng tôi giải quyết xong việc mới ra mở cửa . Vừa gặp mặt chúng tôi anh chi đã lớn giọng nói:
“Sao nơi sinh hoạt về tâm linh mà cửa lại đóng và khi chúng tôi đã nhấn chuông nhiều lần thì mới ra mở cửa. Có biết thời gian của chúng tôi thật qúy lắm không?”
Chúng tôi nghe xong chỉ mỉm cười vì chúng tôi biết anh chị này chưa biết gì về nơi sinh hoạt tâm linh của chúng tôi. Nơi sinh hoạt này, ban đầu, do chúng tôi lập ra như một phương tiện cho chúng tôi thực hành trong đời sống hàng ngày.
Sau đó, những thân hữu của chúng tôi thấy được giá trị từ sự bình an nơi sinh hoạt của chúng tôi, nên mới xin chúng tôi đến sinh hoạt cùng. Chúng tôi chưa hề công bố, đó là nơi phục vụ cho công cộng, cho nên chúng tôi không nhất thiết phải đáp ứng mở cửa cho anh chị vào.
Điều thứ hai, anh chị biết thời gian của anh chị quý chẳng lẽ thời gian của chúng tôi không quý sao. Trong khi, anh chị đang cần đến nơi sinh hoạt của chúng tôi để giải quyết chuyện gì của anh chị nhưng anh chị lại biến chúng tôi trở thành đang cần anh chị nên phải phục vụ cho anh chị.
Cho nên, sau khi chào hỏi anh chị xong, chúng tôi cũng cho anh chị biết nơi sinh hoạt tâm linh của chúng tôi không phải là nơi công cộng và là chốn riêng tư, vì vậy, chúng tôi không nhất thiết phải mở cửa cho anh vào vào và cũng yêu cầu anh chị nếu anh chị có việc muốn đến chỗ sinh hoạt tâm linh của chúng tôi thì làm ơn phải lấy hẹn trước chứ không phải cứ tự động đến là chúng tôi sẽ mở cửa đón tiếp và phải phục vụ cho anh chị.
Anh chị có vẻ không hài lòng với câu trả lời của chúng tôi, rồi nói:
“Chúng tôi không phải chỉ đến để xin giải quyết vấn đề mà không có trả lễ chúng tôi sẽ cúng dường số tiền lớn.”
Nghe anh chị nói xong chúng tôi mỉm cười rồi đáp:
Cơ sở sinh hoạt tâm linh của chúng tôi vốn không hề nhận bất cứ một sự cúng dường nào cho dù là một xu hay một cắc. Cho dù anh chị có cúng dường cả triệu đô đối với chúng tôi cũng vô nghĩa vì chúng tôi không cần đến.
Anh chị nghe xong không vui ra về, không biết, khi anh chị về, anh chị có nghĩ đến ai cần ai không?
Đời sống của chúng ta, không ít thì nhiều, chúng ta luôn cần đến người khác. Chúng ta có thể cần đến sự giúp đỡ của họ trong vấn đề này hay trong vấn đề khác.
Có đôi khi, chúng ta không cần đến sự giúp đỡ chúng ta mà chúng ta chỉ cần sự có mặt của họ cũng đem đến cho chúng ta sự bình an.
Vì vậy, khi chúng ta cần một ai đó thì chúng ta phải xác định rõ ràng chúng ta là người đang cần người khác giúp và chúng ta đừng nên đặt những điều kiện với người chúng ta cần họ giúp, vì họ không có bổn phận hay trách nhiệm phải giúp chúng ta. Nếu chúng ta muốn là theo cách của chúng ta thì chúng ta nên tự mình làm lấy vì chỉ có chúng ta mới
biết chúng ta cần gì nhất và chính xác nhất. Chúng ta đừng cho chúng ta có cái quyền là muốn giúp chúng ta thì phải theo nhưng điều kiện của chúng ta.
Đây không phải là cách ứng xử của người đi cần người khác giúp, mà chúng ta đang là người ban phát sự giúp cho người khác.
Lầm lẫn trong việc đi nhờ người khác, thành người ban phát cho người khác, thì sự thiệt thòi chắc chắn sẽ thuộc về bạn.