album-art

00:00

TẢI MP3 – PHẠM PHÚ THỊNH     
TẢI MP3 – NGỌC YẾN – VIÊN NGUYỆT

Trong hội trường, diễn giả đang thao thao bất tuyệt chia xẻ những kiến thức cao siêu về người Tĩnh Thức. Những tiếng vỗ tay của khán thính giả vang lên không đều, lúc to lúc nhỏ.

Một chàng thanh niên lầm lũi bước ra khỏi hội trường. Trên con đường đi về, chàng thanh niên nhìn thấy một người đàn ông ăn xin đang ngồi trên bãi cỏ phía trước mặt. Chàng thanh niên bước đến chỗ ông ngồi, rồi đứng lại. Chàng móc trong túi ra một số tiền, cúi xuống, bỏ vào chiếc nón trước mặt người đàn ông. Mắt ông vẫn hướng về những đóa hoa dại mọc bên kia đường. Khi chàng thanh niên chuẩn bị bước đi, ông lên tiếng:

Này anh bạn trẻ, sao trong hội trường mọi người đang hào hứng để học trở thành người Tĩnh Thức, riêng anh lại ra về sớm thế?

Chàng thanh niên đáp:

Thưa chú, vì nể lời mời của người bạn nên cháu mới đến đây. Nhưng trong không gian đó cháu luôn cảm thấy cháu vô cùng cô đơn. Cháu thiết nghĩ, phương pháp mà diễn giả trình bầy có lẽ không thích hợp với cháu, nên cháu quyết định ra về.

Người đàn ông nở nụ cười thân thiện, nói:

Chúc mừng Bạn! Người Tĩnh Thức Tương Lai.

Chú nói sao, cháu là Người Tĩnh Thức Tương Lai? Làm Sao Chú Biết?

Này người bạn trẻ, trước khi tôi trả lời bạn làm sao tôi biết bạn là người Tĩnh Thức Tương Lai, có một vấn đề, mà tôi nghĩ, chúng ta cần phải thống nhất với nhau.

Này bạn, bạn có đồng ý với tôi: mỗi định nghĩa khác nhau sẽ dẫn đến suy nghĩ khác nhau; và những suy nghĩ khác nhau sẽ tạo ra cảm giác khác nhau. Khi cảm giác khác nhau sẽ dẫn đến hành động khác nhau; và khi hành động khác nhau sẽ tạo ra cái kết qủa khác nhau không?

Đó là sự thật hiển nhiên rồi chú, đâu cần phải bàn cãi.

Vậy, nếu như bạn sử dụng lầm lẫn giữa định nghĩa này sang một định nghĩa khác, bạn có ra kết qủa như bạn muốn không?

Không bao giờ.

Vậy theo như bạn, định nghĩa của Tĩnh Thức là gì? và Tỉnh Thức là gì?

Theo như những sách và tài liệu mà cháu đọc được, Tĩnh Thức là Ý Thức Yên Tĩnh, và Tỉnh thức là cái Thức Tỉnh dậy, không còn mê mờ.

Vậy, đó là những định nghĩa của “người ta” hay đó cũng là định nghĩa của bạn?

Thú thật, bản thân cháu vẫn chưa biết chính xác định nghĩa về 4 chữ đó, cho nên, cháu mới tạm  mượn định nghĩa của người khác để diễn giải. Nhưng cháu vẫn cảm thấy chưa chuẩn lắm, và cần chỉnh lại, nhưng cháu chưa biết chỉnh như thế nào?

Này anh bạn trẻ, 4 chữ Tĩnh Thức và Tỉnh Thức đều là chữ Hán Việt: Tĩnh nghĩa là Lắng Xuống, Lặng Xuống; Thức là Nhận Ra, hay Biết Ra; còn Tỉnh là Xem Xét, Kiểm Điểm Chính Mình, và Thức cũng là Nhận Ra, hay Biết Ra.

Hay diễn rộng ra, Người Tĩnh Thức là người, trong hành trình trải nghiệm đi từ Bản Ngã đến Bản Thể, có khả năng làm Lắng Đọng những sự lao xao, xáo trộn, mơ hồ trong suy nghĩ của người đó. Và khi những sự suy nghĩ này lắng đọng xuống, người đó nhận ra được Bản Thể của chính mình. Khi đã nhận diện được Bản Thể của chính mình, người đó sẽ cảm nhận được một trạng thái gọi là: sự An Lạc Tuyệt Đối, hay còn gọi là An Riêng.

Còn người Tỉnh Thức, là tên gọi, để diễn tả về một người trong hành trình trải nghiệm đi từ Bản Thể Về Lại Bản Ngã. Trong qúa trình này, vì người đó đã nhận ra được Bản Thể của mình rồi, và bắt đầu quay trở về để sống với tập thể cộng đồng. Cho nên, người đó phải Suy Xét, Kiểm Điểm Chính Mình và phải biết hành xử như thế nào để đạt được cái An Chung.

Hay có thể nói ngắn gọn, người Tĩnh Thức là người đi từ Bản Ngã Đến Bản Thể có khả năng làm lắng đọng những sự xáo trộn trong tư duy, và đạt đến trạng thái An Riêng Tuyệt Đối. Còn người Tỉnh Thức là người đi từ Bản Thể Về Lại Bản Ngã. Trong hành trình ĐI VỀ này, người Tỉnh Thức luôn suy xét, kiểm điểm chính mình, và phải biết hành xử ra sao để đem đến trạng thái An Chung Tương Đối.

Bởi vì, hành trình có khác nhau, nên cách ứng xử trong hai hành trình cũng khác nhau. Nếu trong định nghĩa, chúng ta diễn dịch không chuẩn, hay lệch lạc, thì đó cũng là nguyên nhân gây ra nhận thức sai lầm đưa đến cách ứng xử lệch lạc và tạo ra khổ đau. Đây chính là hậu quả mà chúng ta nhận lãnh từ những nhận thức sai lầm này.

Này người bạn trẻ, Cô Đơn là bước khởi đầu của một người đi từ Bản Ngã tới Bản Thể, nên tên gọi là Tĩnh Thức (sự nhận ra, biết ra, nhờ sự lắng đọng những suy nghĩ lao xao, xáo trộn). Còn Cô Đơn trong Tỉnh Thức lại là sự lựa chọn, chứ không phải là bước khởi đầu.

Thí dụ: người Tỉnh Thức có thể lựa chọn sống một mình (cô đơn) hay sống chung với mọi người, mà vẫn sống trong sự An Lạc. Ngược lại, đối với người Tĩnh Thức thì cô đơn lại là phương tiện để thể nghiệm về sự An Lạc.

Ồ, thì ra sự khác biệt giữa 2 định nghĩa và kết quả của hai cặp chữ này khác nhau một trời một vực, chú nhỉ. Cháu chưa đọc bất cứ tài liệu hay sách vở nào phân tích bốn chữ Tĩnh Thức và Tỉnh Thức rõ ràng như chú cả.

Nhưng chú ơi, chữ Tĩnh và Tỉnh có nhiều vùng miền khi nói ra có thể giống nhau. Từ đó, có thể gây ra những sự hiểu lầm. Vậy có cách nào để tránh gây ra sự nhầm lẫn này không?

Này anh bạn trẻ, thay vì gọi là người Tĩnh Thức, chúng ta có thể thay thế bằng: người Thể Nghiệm. Có nghĩa là, người trải nghiệm qua quá trình tiếp xúc với Bản Thể; và Người Tỉnh Thức là người Dụng Nghiệm, nghĩa là, người đem những kinh nghiệm đã tiếp xúc với Bản Thể để ứng dụng trong đời sống hàng ngày. Như vậy, chúng ta có thể tránh gây ra sự hiểu lầm trong ứng dụng.

Hay quá chú ơi! Rõ ràng, khi gọi tên là Thể Nghiệm và Dụng Nghiệm, thì rất dễ dàng để phân biệt mình đang ở đâu, và trạng thái mình cảm nhận được sẽ là gì. Rất khác với tên là Tĩnh Thức và Tỉnh Thức. Qủa thật, sẽ tránh gây ra sự hiểu lầm, chú ạ.

Thưa chú, trước khi nói chuyện với chú, cháu rất mơ hồ về định nghĩa của bốn chữ Tĩnh Thức và Tỉnh Thức; cho nên, cháu luôn rơi vào trạng thái ứng dụng lẫn lộn giữa Tĩnh Thức và Tỉnh Thức. Nhưng bây giờ, khi thay thế bốn chữ đó bằng: Thể Nghiệm và Dụng Nghiệm, cháu đã phân biệt được rất rõ ràng. Rất cảm ơn chú.

Thưa chú, lúc nẫy cháu có hỏi chú, làm sao chú biết cháu là người Tĩnh Thức. Nhưng bây giờ, cháu đã hiểu chú dựa trên tiêu chuẩn nào để chú biết. Nhưng cháu vẫn còn một chút thắc mắc, làm sao chú có thể biết cháu đang cô đơn trong dạng nào?

Trước khi tôi trả lời bạn, bạn có thể trả lời tôi một số câu hỏi không?

Vâng, xin chú cứ hỏi.

Này người bạn trẻ, khi bạn có một quyết định lớn, và quyết định lớn này có thể ảnh hưởng tới cả cuộc đời của bạn, bạn cần phải suy nghĩ chín chắn thì bạn làm sao?

Dạ, cháu sẽ tìm một nơi vắng vẻ, không có ai làm phiền tới cháu, rồi cháu sẽ suy nghĩ, tính toán xem, những quyết định nào sẽ đem đến cái lợi nhất cho cháu thì cháu sẽ chọn.

Bạn trả lời hay lắm. Vậy có ai dậy bạn, khi bạn có vấn đề thì đi tìm một chỗ vắng vẻ, không có người, để suy nghĩ và tìm ra giải pháp không?

Không, chẳng ai dậy cả, mà cháu thấy, hình như ai cũng có khả năng này. Hễ khi có vấn đề mà họ cần phải giải quyết thì họ cũng đều làm như cháu thôi.

Người đàn ông bật cười sảng khoái một hồi, nhìn chàng trai rồi nói:

Này người bạn trẻ, không phải bạn vừa mới nói với tôi, khi bạn có vấn đề, bạn đi tìm chỗ vắng vẻ, không có người, để suy nghĩ đó sao? Như vậy, không phải bạn đang xa rời tất cả, bạn chỉ có một mình bạn, bạn đang cô đơn sao?

Và cũng chính nhờ sự cô đơn đó, mà bạn mới tận dụng được khả năng quan sát, phân tích, tổng hợp, và nhìn sâu để tìm ra câu trả lời chính xác nhất sao?

Này anh bạn trẻ, trong qúa trình Thể Nghiệm cũng giống như vậy. Nếu như bạn không có sự cô đơn, bạn sẽ không có khả năng để chạm vào được Bản Thể.

Cô đơn được ví như bước chân đầu tiên, vô cùng quan trọng, trong hành trình bạn đi tìm tới Bản Thể của bạn. Nếu không có bước chân đầu tiên này, bạn vĩnh viễn không bao giờ biết được Bản thể của bạn là gì?

Này anh bạn trẻ, không phải chiều nay, bạn đến đây để nghe diễn giả trình bầy về qúa trình đi tìm đến Bản Thể hay sao?

Nếu như bạn đã biết về qúa trình đó, bạn có đi nghe không?

Chắc chắn là không. Vì sao? Vì bạn đã biết Bản Thể là gì, thì đường nào đi đến Bản Thể cũng không quan trọng. Cái quan trọng nhất đó chính là Bản Thể.

Cho nên, chẳng có con đường nào đúng nhất, cũng chẳng có con đường nào chánh nhất, cũng chẳng có con đường nào cao nhất. Tất cả mọi con đường, chỉ là phương tiện mà không phải là cứu cánh.

Vì vậy, chẳng có một lý do chính đáng nào, khiến bạn phải phí thời gian để đi tìm hiểu con đường đi đến Bản Thể của diễn giả là gì.  

Nếu có chăng, vì bạn chưa biết Bản Thể là gì; cho nên, bạn mới hy vọng, con đường của diễn giả đó, sẽ giúp bạn tìm tới Bản thể.

Sự hiện diện của bạn chiều này đã chứng minh, bạn chưa thực sự tiếp xúc với Bản Thể. Trong buổi diễn thuyết đông người, bạn lại cảm thấy cô đơn. Mà cô đơn là bước khởi đầu của người Tĩnh Thức.

Đó chính là lý do tại sao tôi chúc bạn là người Tĩnh Thức tương lai, mà không chúc mừng bạn là người Tỉnh Thức.

Chàng thanh niên nghe xong bật cười ha hả…

Ánh mắt chàng sáng ngời…lung linh như những giọt nắng chiều đang xuyên qua bóng dâm của đám lá cây thẫm mầu, dầy đặc.

Người Tĩnh Thức là người biết lắng
Biết lặng yên cay đắng trong lòng
Bổn nguyên một cõi thong dong
An nhiên tự tại ruỗi rong vui đùa

Người Tỉnh Thức là người áp dụng
Đem An Riêng loan phụng An Chung
Thong dong giữa chốn khốn cùng
Cùng người sánh bước bao dung hiền hòa

 

We use cookies in order to give you the best possible experience on our website. By continuing to use this site, you agree to our use of cookies.
Accept