TẢI MP3 – QUẢNG BẢO TÂM (HUẾ)
TẢI MP3 – MỴ HẰNG
Bạn Thân Mến,
Chắc không ai trong chúng ta lạ gì ba chữ “tiêu chuẩn kép”, Vì sao? Bởi vì, chúng ta sử dụng ba chữ này, quá nhiều lần trong cuộc đời. Nhưng tại sao chúng ta lại thích dùng tiêu chuẩn kép hơn tiêu chuẩn đơn, là chủ đề hôm nay chúng tôi muốn chia xẻ với bạn.
Định nghĩa của hai chữ tiêu chuẩn là căn cứ, đúng, hay mẫu dùng để đo lường, cân nhắc sự vật, hay việc; và kép là đôi, cặp, hay ghép vào.
Như vậy, tiêu chuẩn kép là một mẫu mực đúng được ghép vào với một tiêu chuẩn khác, mà tiêu chuẩn thứ hai lại thường khác với tiêu chuẩn đầu tiên.
Một người vợ đi mua sắm, thấy chiếc ví đắt tiền rất thích, nên quyết định mua chiếc ví đó. Người chồng đi kế bên, thấy vợ mua chiếc ví, nên cũng chọn cho mình một chiếc cà vạt. Nhưng khi ra trả tiền, người vợ lại lấy chiếc cà vạt của chồng bỏ ra, và chỉ trả tiền chiếc ví mà người vợ chọn.
Trên đường lái xe về nhà, người chồng bất mãn lên tiếng:
“Sao lúc nẫy em không mua luôn cái cà vạt cho anh.”
Người vợ trả lời: Anh còn có cả đống cà vạt ở nhà, sao không đeo, mà mua chi cho tốn tiền, trong khi tài chánh của chúng ta cũng đang eo hẹp.
Người chồng nghe xong ấm ức, nhưng không nói. Anh không phục, vì vợ của anh cũng có cả đống ví, đang để trong tủ quần áo, mà vợ anh có dùng đâu, sao lại đi mua cái mới.
Hơn nữa, giá tiền của cái ví, đắt hơn gấp chục lần cái ca vạt, nếu là tài chính eo hẹp, thì vợ của anh nên mua cái cà vạt, ít tiền hơn để tiết kiệm, chứ sao lại mua chiếc ví đắt tiền hơn, rồi lại cho rằng, vì tài chính eo hẹp, nên không thể mua cái cà vạt cho anh.
Cách ứng xử của người vợ với người chồng trong câu chuyện trên, chúng ta gọi là tiêu chuẩn kép. Có nghĩa là, khi chị mua sắm thì được, nhưng khi chồng chị mua sắm thì không được.
Hay qua quan sát và nhìn sâu, chúng ta thấy, tuy cùng làm một việc, nhưng với mình thì đó là đúng, còn với người khác thì lại là sai.
Trong khi tiêu chuẩn đơn, có nghĩa là, nếu đúng với mình thì đúng với người, mà hễ sai với mình thì sai với người. Trong tiêu chuẩn đơn không có sự tham gia của ngụy biện, bào chữa, mà chỉ có một nguyên tắc để tuân theo làm chuẩn mực.
Vậy tại sao chúng ta lại thích sử dụng tiêu chuẩn kép? Bởi vì, khi sử dụng tiêu chuẩn kép chúng ta có thể thõa mãn cho sự ham muốn của chúng ta một cách dễ dàng.
Như câu chuyện nêu trên, nếu người vợ sử dụng tiêu chuẩn đơn, nghĩa là, chị có quyền mua sắm, thì chồng chị cũng có quyền mua sắm.
Nếu chị cảm thấy tài chính gia đình của chị bị eo hẹp thì chị
cũng không nên mua chiếc ví đắt tiền để làm gì, mà chị nên sử dụng những chiếc ví mà chị đã mua và cất trong tủ quần áo ra để xài. Như vậy mới là tiết kiệm.
Nhưng ở đây, chị lại cho chị cái quyền, mua những gì chị thích. Chị muốn thỏa mãn cho Ngã Thức của chị, mà không hề quan tâm đến sự thỏa mãn về Ngã Thức của chồng chị.
Chị đã không ý thức được rằng, khi chị bắt đầu sử dụng tiêu chuẩn kép, cũng có nghĩa là, chị đang “rước” khổ đau vào trong gia đình của chị.
Sự ấm ức và không phục của chồng chị, có thể tùy theo định nghĩa mà anh diễn dịch về sự chịu đựng, yêu thương, như thế nào.
Nếu chỉ một lần thì không sao, vì nguồn năng lượng bất mãn còn nhỏ, nhưng nếu cứ tiếp tục lập đi lập lại, thì nguồn năng lượng kia sẽ được tích tụ lại, và khi nguồn năng lượng đó kết hợp với những nguồn năng lượng khác như: giận, tức, bực, và trở thành nguồn năng lượng không tên, khống chế Ngã Thức, thì lúc đó sự bùng nổ, tan vỡ, sẽ trở nên tàn bạo và khốc liệt hơn.
Một đám cháy rừng, không phải bắt đầu bằng một sự đốm lửa lớn, mà bắt đầu sự nhem nhúm từ một mồi thuốc lá vô tình.
Phần đông chúng ta cứ qúa ỷ y là chúng ta hiểu người kia rất rõ ràng, cho nên, chúng ta cho phép chúng ta sử dụng tiêu chuẩn kép, mà bắt người kia phải sử dụng tiêu chuẩn đơn.
Nếu có ai đụng chạm đến tiêu chuẩn kép của chúng ta thì
chúng ta sẽ “xù lông” như con nhím, để sẵn sàng làm tổn thương đối phương. Nhưng cũng thật là lạ, nếu ai đó dùng tiêu chuẩn kép, và ép chúng ta phải dùng tiêu chuẩn đơn, thì chúng ta cũng “xù lông” chống trả không kém.
Nghĩa là, chúng ta không chấp nhận chúng ta bị người khác ép chúng ta dùng tiêu chuẩn đơn, nhưng chúng ta lại muốn dùng tiêu chuẩn kép với mình, và bắt người khác phải dùng tiêu chuẩn đơn, và người đó không có quyền phản kháng hay “xù lông” chống lại mình.
Chúng ta đang sống trong thế giới của tương đối, nhưng cách hành xử của chúng ta ứng dụng lại là tuyệt đối. Chính vì vậy, chúng ta không những đã tạo ra khổ đau cho chính chúng ta, mà chúng ta cũng đang tạo ra biết bao khổ đau cho những người chung quanh chúng ta.
Chúng ta thích nói về lòng từ bi, lòng yêu thương, lòng lân mẫn, nhưng trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, chúng ta lại luôn sử dụng tiêu chuẩn kép, chúng ta luôn tạo ra những khổ đau cho mình và cho người.
Vậy thì, những chất liệu như từ bi, yêu thương kia có “đất” đâu mà lớn mạnh, trong khi, những chất liệu khổ đau do chính chúng ta, cứ tiếp tục tích lũy, qua cách ứng xử tiêu chuẩn kép của chúng ta mỗi ngày; và tệ hại hơn, những khổ đau mà chúng ta trao tặng cho người khác, họ cũng “đáp lễ” lại cho chúng ta, đâu có kém hơn chút nào.
Chính vì vậy, cuộc sống của chúng ta luôn “đón nhận” hai nguồn năng lượng của khổ đau. Một do chính chúng ta tạo ra, và hai, khổ đau của người khác vẫn tiếp tục hiến tặng chúng ta mỗi ngày.
Khi sự khổ đau trong chúng ta được tích tụ và lớn mạnh, chúng ta không thể đối đầu, thì chúng ta lại tìm cách trốn chạy, hay tìm cách đè nén, và một trong những cách chúng ta hay sử dụng nhiều nhất, đó là: đổ lỗi cho người.
Cuộc đời của chúng ta, nếu cứ tiếp tục vướng vào sự trốn chạy, đè nén, và đổ lỗi cho người, thì chúng ta sẽ sống trong khổ đau phiền não triền miên, đâu có gì là lạ.
Có một chị, trước những ngày bầu cử của tổng thống Mỹ, chị chọn lựa vị tổng thống đương nhiệm, và cho rằng, vị ứng cử viên tổng thống không xứng đáng.
Thế nên, chị đã cùng với nhóm của chị tuần hành mỗi cuối tuần để đi vận động cho vị tổng thống, mà đối với chị là vĩ đại nhất.
Dĩ nhiên, chúng ta đang sống trong thế giới của tương đối, nếu chị ủng hộ người này, thì cũng có những người khác ủng hộ người kia. Thế là đôi bên biến thành hai chiến tuyến, đi công kích và nói xấu lẫn nhau. Họ bàn luận sôi nổi, và tin tưởng rằng, vị tổng thống đương nhiệm nhất định sẽ thắng cử.
Không may cho vị tổng thống đương nhiệm là, trong lúc ông đang điều hành quốc gia, thì nước Mỹ lại rơi vào trận đại dịch lớn trên toàn cầu.
Có lẽ, vì thiếu kinh nghiệm đương đầu với đại dịch, cho nên, vị tổng thống đương nhiệm đã đưa ra những nhận xét thiếu chính xác về đại dịch, nên đã khiến cho rất nhiều con dân của ông đã chết trong cơn đại dịch.
Khi được phỏng vấn trên các đài ti-vi và báo chí, người ta hỏi ông, tại sao lại đưa ra những thông tin hay nhận xét không đúng với sự thật về đại dịch.
Ông đã trả lời: vì ông không muốn quần chúng lo sợ về dịch nên ông đã dùng những thông tin trên để “trấn an” quần chúng. Đối với ông, ông không tin có con vi khuẩn tạo ra đại dịch.
Không may cho ông, sau đó, chính ông lại là người bị con vi khuẩn mà ông không tin đó “thâm nhập” vào trong cơ thể của ông. Với một đội ngũ Y khoa giỏi, chuyện ông vượt qua sinh tử cũng khá dễ dàng.
Chỉ khoảng hai tuần chữa trị, thì ông đã bình phục, và tiếp tục cuộc vận động tranh cử cho chức vụ tổng thống nhiệm kỳ hai của ông.
Mặc dù, ông được sự ủng hộ khá đông của quần chúng, nhưng vì số người chết vì đại dịch qúa nhiều, nên kết quả cuối cùng, ông thất cử, và vị ứng cử viên thổng thống, chính thức trở thành tổng thống.
Khi vị tổng thống mà chị yêu quý và kính phục bị thất cử thì chị rất đau buồn, nên chị cùng nhóm của chị quyết định, chống lại vị tổng thống mới đến cùng.
Khi vừa nắm quyền tổng thống, thì vị tổng thống mới đã dồn mọi nguồn năng lực của quốc gia cho việc chống dịch. May cho ông, lúc đó, đã có những viện bào chế tìm ra được vắc xin (vaccine) chống dịch.
Tuy vị tổng thống mà chị yêu quý không kêu gọi trực tiếp, là không nên chích vắc xin, nhưng trong những thông điệp
của ông thì gián tiếp nhắc đến điều đó. Cho nên, phần lớn những người ủng hộ vị cựu tổng thống, nhất định không chịu chích vắc xin (vaccine), mặc dù, chích ngừa hoàn toàn miễn phí.
Cũng xui cho chị, là chị bị trúng dịch, cho nên, cả chị và gia đình chị phải đi chích ngừa. Tuy vậy, chị vẫn không tin là con vi khuẩn có thật, mà chỉ do chính quyền đặt ra để khống chế quần chúng.
Vài tháng sau, đứa con của chị sống ở tiểu bang khác gọi cho chị, và báo sẽ về thăm chị, vì tiểu bang nơi con chị sinh sống, là tiểu bang ủng hộ vì cựu tổng thống, nên không chịu chích ngừa. Vì thế, nên anh và vợ của anh, không thể đi làm được.
Khi gọi điện thoại cho chúng tôi, chị lên án những người không chịu chích ngừa, nên mới ảnh hưởng đến sự nghiệp con và dâu của chị. Chị gọi những người không đi chích ngừa, tin vào vị cựu tổng thống, là nhưng kẻ “cực đoan”, trong khi, ngày xưa, khi đối lập với nhóm khác, họ gọi chị là “cực đoan”, thì chị lại cho chị là chính nghĩa.
Nhưng lạ thay, nay, cũng với những người “trung thành” với vị cựu tổng thống như chị lúc xưa, khi ảnh hưởng đến gia đình của chị, lại biến thành kẻ “cực đoan” trong suy nghĩ của chị.
Những câu chuyện về tiêu chuẩn kép chúng ta gặp trong đời, nếu có thể ghi chép lại, có thể thành một thư viện khổng lồ, vì ai trong chúng ta, không ít thì nhiều, cũng đều sử dụng tiêu chuẩn kép trong cuộc đời của mình.
Chúng tôi cũng như bạn cũng đã từng sử dụng tiêu chuẩn kép trong cuộc đời của chúng tôi. Nhưng từ ngày chúng tôi bắt đầu sử dụng sự quan sát và nhìn sâu, để thấy được những hậu quả mà tiêu chuẩn kép đã để lại cho chúng tôi, thì chúng tôi bắt đầu chấm dứt sử dụng tiêu chuẩn kép.
Còn bạn thì sao, bạn vẫn tiếp tục sử dụng tiêu chuẩn kép trong cuộc đời của bạn, và bạn tiếp tục tích lũy khổ đau cho bạn, và những người chung quanh bạn, hay bạn lựa chọn, cách đem đến hạnh phúc và an lạc cho bạn và cho người, qua cách sử dụng tiêu chuẩn đơn?
Dĩ nhiên, chỉ có bạn mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng là gì. Nhưng có một điều bạn luôn ghi nhớ, nếu bạn đã đưa ra quyết định lựa chọn nào, thì bạn phải chịu trách nhiệm với quyết định đó.
Bạn đừng đòi hỏi có quyền quyết định, nhưng khi xẩy ra hậu quả, thì bạn lại bắt người khác phải gánh chịu hậu quả do bạn gây ra, và coi đó là chuyện tất nhiên.
Trên đời này, khó có ai có thể chấp nhận cách sống đó của bạn, và nói chi xa, chính bạn, bạn cũng sẽ không chấp nhận một người nào đó, sống với bạn, mà họ ra quyết định, còn bạn thì đi gánh hậu quả cả.