TẢI MP3 – QUẢNG BẢO TÂM
TẢI MP3 – MỸ HƯƠNG TRẦN
Bạn Thân Mến,
Nói đến hai chữ Tiểu Nhân thường khiến chúng ta liên tưởng đến một người thủ đoạn, xấu xa, chuyên làm chuyện xấu hại người, hay tạo ra những hành động gian ác làm cho người khác tang thương, khốn khổ, v.v.
Ngược lại, hai chữ Qúy Nhân thường khiến chúng ta liên tưởng đến một người tốt bụng, thích giúp người, luôn làm những việc tốt đem đến lợi ích an sinh cho mọi người, v.v.
Trong Ngã Thức của chúng ta, chúng ta đều có sẵn hai con người này, vừa là tiểu nhân, vừa là qúy nhân.
Có khi, trong một ngày, chúng ta vừa là tiểu nhân, khi đi nói xấu người đồng nghiệp của mình với ông chủ. Nhưng khi tan sở, thấy một bà lão mù lòa đi qua đường, chúng ta lại vui vẻ sẵn sàng dừng xe lại, dắt bà cụ qua đường như một quý nhân.
Câu chuyện sau đây, liên quan đến Tiểu Nhân và Quý Nhân.
Là một chuyên gia về thuế vụ, trong hơn 30 năm, cô đã không biết bao nhiêu lần đại diện cho thân chủ của cô để giải trình những kiểm toán của cơ quan thuế vụ.
Có những lần cô đại diện thành công và cũng lắm lần cô thất bại. Từ ngày tham gia sinh hoạt về tâm linh với chúng tôi, chúng tôi hướng dẫn cô cầu nguyện, nên cô luôn đạt được kết quả tốt, luôn đạt được những được những thỏa thuận trọn vẹn đôi bề.
Sáng nay, cô liên lạc với chúng tôi, vì đây là một trường hợp rất đặc biệt. Thân chủ của cô có vấn đề liên quan đến sở thuế, số tiền lên đến cả triệu đô, nên cô muốn chúng tôi hỗ trợ cùng cầu nguyện với cô để giúp cho thân chủ của cô đạt được ước nguyện.
Vì chúng tôi và cô nói chuyện qua hình ảnh, nên chúng tôi thấy trên bàn thờ của cô, có để một xấp hình. Chúng tôi thắc mắc và hỏi cô hình đó là hình gì? Và cô cho biết đó là hình của tiểu nhân.
Cô là người Việt gốc Hoa, nên theo phong tục của người Hoa, khi gặp một rắc rối gì với ai, họ đi mua hình tiểu nhân về, và đập trên hình đó cho hết rắc rối.
Khi nghe xong, chúng tôi vô cùng ngạc nhiên, vì chuyện cô cần đi giải quyết với nhân viên thuế vụ là việc lớn liên quan đến cả triệu đô.
Việc mà cô cần, là phải gặp được qúy nhân, để người này có thể giúp cho cô và thân chủ của cô đạt được điều cô mong muốn. Nhưng ở đây, cô lại có suy nghĩ rằng, nhân viên thuế vụ đang đem đến rắc rối cho thân chủ của cô là tiểu nhân, nên cô đi mua hình tiểu nhân về đập.
Trong xấp hình có đến 120 hình tiểu nhân, có nghĩa là, có đến 120 người sẽ chỉa mũi giáo về một mình cô thì làm sao một mình cô có thể chống chọi cho được.
Thay vì, gọi là tiểu nhân, chúng tôi đề nghị cô gọi là qúy nhân. Thay vì, đem 120 tiểu nhân đi đập thì đem hình 120 nhân đó để lên một nơi trang trọng, và hướng về nhờ họ giúp đỡ.
Buổi hẹn của cô với nhân viên thuế vụ lúc 10 giờ. Trước ngày hẹn, cô và thân chủ của cô không đặt qúa nhiều hy vọng vào việc điều đình hồ sơ được miễn thuế hơn 35%. Nhưng sau buổi kiểm toán, cô đã điều đình được lên đến 57%. Có nghĩa là, thân chủ của cô, thay vì trả một triệu đô tiền thuế thì nay chỉ còn trả $430,000.
Sau khi điều đình xong, cô gọi điện thoại cám ơn chúng tôi.
Cô cho biết, quả thật, khi cô thay đổi hai chữ tiểu nhân qua quý nhân, và luôn nghĩ đến họ sẽ giúp đỡ cô thì kết qủa đạt được không thể ngờ.
Cô kể, sở dĩ cô phải đi mua hình tiểu nhân, vì người nhân viên của sở thuế là người đã gieo rắc những thiệt hại nặng nề cho thân chủ của cô, rất nhiều lần trong qúa khứ. Người nhân viên này, với cô như một hung thần, luôn bắt từ những lỗi nhỏ nhặt nhất.
Nhưng lạ thay, khi gặp người nhân viên này, cô không nghĩ anh là tiểu nhân, mà là quý nhân sẽ giúp đỡ cho cô và thân chủ của cô.
Thay vì, như những lần trước, cô tìm đủ mọi lý do để bao biện cho những lỗi từ thân chủ của cô, thì lần này, cô lại đem những khó khăn mà thân chủ của cô đang đối mặt, trình bầy một cách chân thật, và yêu cầu sự giúp đỡ của anh ta.
Không như những lần trước, anh hạch sách đủ điều, lần này, anh lại chú tâm lắng nghe, đưa ra những lời đề nghị , và sau một lúc suy nghĩ thật lâu, anh đã quyết định giảm đến 57%.
Đối với cô đây là điều không tưởng, vì với định kiến của cô trước đây với người nhân viên sở thuế “tiểu nhân” này, giỏi lắm anh chỉ chấp nhận khoảng 35%.
Cô cũng chia xẻ, với phong tục đập tiểu nhân có cả ngàn năm của người Trung Hoa, biết bao thế hệ tin tưởng và áp dụng thì ra lại sai đến mức độ nghiêm trọng.
Bây giờ thì cô mới vỡ lẽ ra, khi muốn sử phong tục nào thì phải hiểu cho rõ nếu không thì tai hại khôn lường.
Câu chuyện thứ hai chúng tôi muốn chia xẻ với bạn là câu chuyện về những người vô gia cư (homeless) tại thành phố Thiên Thần (Los Angeles).
Khi bạn có dịp ghé thăm vào khu chợ bán sỉ về hoa và vải vóc thì bạn sẽ đối diện với những người vô gia cư đang sinh hoạt tại đây.
Chính quyền sở tại đã tốn biết bao ngân sách để giải quyết, cũng như, có vài vị thị trưởng đã bị truất phế về việc không thể giải quyết được vấn đề của những người vô gia cư.
Mạc dù, chính quyền đã xây dựng những căn nhà cho những người vô gia cư. Tuy mỗi người đều có giường ngủ riêng, nhưng lại không có nơi để giữ “tài sản” của những người vô gia cư trên những xe đựng thức ăn của họ. Cho nên, cuối cùng, những người vô gia cư cứ ra, chiếm lòng lề đường, căng bạt làm nhà, để bảo vệ “tài sản” riêng của họ.
Sinh hoạt mỗi ngày của những người vô gia cư là đi xin tiền những khách đi mua hàng. Nếu khách đi mua hàng có những cử chỉ coi thường họ, thì họ thường gây hấn, khiến cho nhiều khách hàng sợ hãi.
Phần đông những khách hàng khi đi qua khu vực này để mua hàng, thường quay kính xe lên, và khóa cửa thật chặt. Khi gặp những người vô gia cư, họ tránh tiếp xúc về mắt, và thường ngó lơ đi chỗ khác, khi liếc nhìn thấy nhưng người vô gia cư di chuyển trên đường.
Công việc của chúng tôi liên quan đến vải vóc, cho nên, ngày nào chúng tôi cũng tiếp xúc với những người vô gia cư. Có lẽ, vì chúng tôi biết, trong mỗi con người chúng ta ai cũng có tiểu nhân và quý nhân, cho nên, thay vì nhìn họ như tiểu nhân thì chúng tôi lại nhìn họ là quý nhân.
Mỗi lần gặp họ, chúng tôi luôn mở cửa xe xuống, chào hỏi họ rất chân thành. Chúng tôi mỉm cười với họ, chúng tôi vẫy tay chào họ. Cứ mỗi lần khi chúng tôi tìm chỗ đậu xe thì họ lại luôn tìm chỗ cho chúng tôi, và tự nguyện đứng trông xe cho chúng tôi để không bị đập phá.
Cứ mỗi lần như thế, chúng tôi luôn cám ơn họ, và có tặng lại họ chút tiền. Nhưng họ không bao giờ nhận, mặc dù, với những người khác, gần như họ dùng cách “bắt buộc” phải cho, nếu không muốn chiếc xe hay người có vấn đề.
Có một lần, chúng tôi có nói chuyện với một người vô gia cư. Nói thật, nếu nhìn tướng của anh thì ai cũng hú hồn. Vừa cao to, mình lại xâm đầy hình vẽ. Khuôn mặt dữ dằn, lúc nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
Khi chúng tôi hỏi anh tại sao lại tự nguyện đứng coi xe cho chúng tôi? Anh trả lời: Vì tôi cảm được sự tôn trọng của bà đối tôi là thật, nên tôi cũng tôn trọng lại bà.
Câu trả lời của anh đã dậy cho chúng tôi một bài học vô cùng quý giá.
Khi cư xử với ai, nên đem lòng chân thành của mình để cư xử, mà không cần phải giải thích. Vì khi chúng ta có đủ chân thành thì người kia, họ sẽ cảm được.
Cho nên, nếu chúng ta chưa đủ chân thành, hay có những sự nghi ngờ, hay chỉ làm vì hình thức, thì người kia họ cũng cảm ra được.
Chúng ta có thể đánh lừa chính chính ta nhưng với người khác, họ sẽ cảm được cái thật của chúng ta.
Nếu chúng ta chịu học hỏi, chịu sửa sai, chúng ta có thể dựa vào cái cảm của người khác về chúng ta, làm thước đo cho chính chúng ta.
Dĩ nhiên, đó không phải là thước chuẩn, những vẫn có giá trị, còn hơn là, chúng ta cứ tin tưởng vào chính chúng ta mà có khi vô cùng thiếu chính xác.
Tiểu Nhân hay Quý Nhân thì tùy mỗi người chúng ta muốn chọn thế nào. Với chúng tôi, chúng tôi chỉ chọn Quý Nhân nên Tiểu Nhân gần như không cần quan tâm đến.
Khi cư xử với bất cứ ai, chúng tôi luôn luôn quan sát và nhìn sâu để tìm ra “điểm son” của họ. Điểm son là những ưu điểm, những tính chất, cá tính làm cho họ thành quý nhân.
Chúng tôi cư xử với họ như những quý nhân mà không có sự phân biệt giai cấp, giầu nghèo, có danh hay không, có địa vị hay không?
Cuộc đời của chúng tôi đã là U70, chúng tôi chỉ toàn gặp quý nhân, còn bạn, bạn có gặp được nhiều quý nhân không?