CD MẸ BÌNH AN TRONG TIM

album-art

00:00

TẢI CD: MẸ BÌNH AN TRONG TIM

Mẹ,
Chúng con biết mẹ đã dành cả đời lo âu cho các con, cho gia đình, cho những điều nhỏ bé mà mẹ chưa bao giờ đặt xuống. Nhưng mẹ ơi, bình an không đến từ việc mọi thứ đều hoàn hảo. Bình an đến từ cách mẹ nhìn cuộc đời—từ những điều mẹ chọn giữ lại và những điều mẹ học cách buông bỏ.

Mẹ từng nghĩ rằng hạnh phúc là khi các con của mẹ thành công, gia đình vẹn tròn, khi mọi thứ không còn bộn bề. Nhưng mẹ ơi, hạnh phúc không phải là đích đến xa xôi, mà là những khoảnh khắc mẹ cho phép mình dừng lại, thở sâu, và nhận ra rằng chính giây phút này cũng đã đủ đầy.

Mẹ từng sợ tương lai, lo âu cho các con, cho những điều chưa đến. Nhưng mẹ ơi, ngày mai luôn là một điều bí ẩn, và lo âu của mẹ không làm tương lai dễ dàng hơn. Khi mẹ tin rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo cách riêng của nó, mẹ sẽ không còn phải gồng mình chống chọi.

Mẹ từng nghĩ rằng yêu thương là hy sinh, là quên đi bản thân mình. Nhưng mẹ ơi, yêu thương cũng là biết chăm sóc chính mình, biết dành thời gian để sống cho những điều mẹ yêu thích. Khi mẹ yêu chính mình, mẹ sẽ thấy thế giới cũng dịu dàng hơn với mẹ.

Bình an không phải là không có khó khăn, mà là khi mẹ thay đổi cách nhìn về những điều ấy. Khi mẹ chọn chấp nhận thay vì kháng cự, biết ơn thay vì tiếc nuối, buông bỏ thay vì nắm giữ, mẹ sẽ thấy rằng cuộc đời chưa bao giờ thiếu bình yên—chỉ là trước đây mẹ chưa dừng lại để nhận ra mà thôi.

Mẹ ơi, đã đến lúc mẹ cần thảnh thơi. Hãy nhìn cuộc sống bằng một đôi mắt mới, để thấy rằng ngay cả trong những điều giản dị nhất, mẹ cũng có thể tìm thấy bình an.

CD THẬP MỤC NGƯU ĐỒ

album-art

00:00

TẢI CD: THẬP MỤC NGƯU ĐỒ 

10 BỨC TRANH CHĂN TRÂU

Hành trình tìm về chân tâm tựa như cuộc đuổi bắt bóng hình của chính mình Trâu—biểu tượng của tâm—vốn luôn ở đó, nhưng con người lại mãi rong ruổi lạc bước giữa mê vọng. Thập Mục Ngưu Đồ không chỉ là mười bức tranh chăn trâu mà còn là con đường của mỗi chúng ta trên hành trình tỉnh thức. CD này được xây dựng từ những bài kệ sâu sắc đưa người nghe đi qua từng giai đoạn của sự tu tập—từ tìm kiếm thuần phục giác ngộ đến trở về đời thường với nụ cười an nhiên.

Khởi đầu với “Tìm Trâu”, người lữ khách hoang mang giữa đất trời rộng lớn, tưởng rằng trâu đã mất mà không hay chính lòng mình che khuất dấu chân:

“Trâu Kia Vốn Ngoan Lành

Vẫn Luôn Ở Chung Quanh

Nhưng Vì Do Mê Muội

Đuổi Trâu… Lòng Không Đành”

Rồi dần dần qua “Thấy Dấu”, “Thấy Trâu”, tâm bắt đầu hé lộ sự thật: trâu chưa từng đi đâu cả. Nhưng dù thấy trâu người vẫn chưa thể nắm giữ còn mãi đuổi theo không ngơi nghỉ. Đến khi kiệt sức trong “Bắt Trâu” người mới dừng lại và nhận ra rằng, sự tĩnh lặng chính là chìa khóa để tâm hiển lộ:

“Mệt… Ngồi Yên Tĩnh Lặng

Tâm Hiển Hiện… Không Ngờ”

Từ đây sự tu tập bước sang giai đoạn “Chăn Trâu”, nơi tâm dần được thuần phục, trở về với sự trong sáng vốn có. Không còn cố gắng kiểm soátM chỉ cần giữ vững sự tỉnh giácM trâu sẽ tự nhiên hòa vào lòng người. Cuối cùng khi “cưỡi trâu về nhà” hành giả nhận ra chân lý: không có cũng không không, có không vốn thể đồng

“Không Có Cũng Không Không

Có Không Vốn Thể Đồng

Tâm Xưa Nay Như Thế

Ai Hiểu Rõ… Tỏ Thông”

Nhưng giác ngộ không phải là trốn tránh cuộc đời. Trong “Thõng Tay Vào Chợ” người đã đạt đến cảnh giới tự do tuyệt đối—bước vào chợ đời mà tâm vẫn nhẹ như mây, hòa vào thế gian mà không còn vướng bận:

“Tâm Muôn Hình Muôn Dạng

Vẫn Trong Sáng Nhẹ Nhàng

Tùy Duyên Tâm Trú Khứ

Tâm Chưa Hề Ngổn Ngang”

 

CD Thập Mục Ngưu Đồ là một hành trình âm nhạc dẫn dắt người nghe từ mê đến ngộ, từ tìm kiếm đến buông bỏ, từ khổ đau đến tự tại. Mười bài nhạc không chỉ là những  ca khúc, mà còn là mười bậc thang trên con đường quay về bản thể chân thật của mỗi người. Hãy lắng nghe cảm nhận và để lòng mình thong dong cùng những bước chân an nhiên trên con đường về nhà.

CD-TÂM VÔ VI

album-art

00:00

TẢI MP3 CD TÂM VÔ VI:  TÂM VÔ VI mp3

CD- TÂM VÔ VI

Trong cuộc sống đầy biến động và những vội vã, chúng ta không ít lần lạc lối, tìm kiếm một thứ gì đó xa xôi, mà quên rằng chính tâm bình an của chúng mới là điều quý giá nhất. Trong 12 nhạc phẩm gọi là “Tâm vô vi”, là một hành trình âm nhạc đưa bạn quay về với bản thể chân thật, tìm lại sự bình an vốn có trong từng khoảnh khắc hiện tại.

Mỗi bài hát là một câu chuyện, một mảnh ghép nhỏ trong hành trình trở về với chính mình. Từ bài “Tìm Tâm” với sự tìm kiếm đầy mê mờ, đến “Tâm Là Quê Nhà”, một lời nhắc nhở dịu dàng về việc tâm luôn hiện hữu trong chúng ta, mỗi ca khúc đều mang đến những thông điệp sâu sắc về sự tỉnh thức và buông bỏ vọng tưởng.

Bài “Dấu Tâm Chưa Từng Mất” là một dấu ấn trong hành trình nhận ra rằng tâm chưa bao giờ rời xa, mà chỉ bị che lấp bởi vọng niệm. “Tâm Về Ngay Trong Ta” tiếp tục dẫn dắt bạn quay về, nhẹ nhàng với một hơi thở sâu,và bạn nhận ra rằng bình an chính là điều đã có sẵn, thường hằng trong chúng ta, mà chưa hề bao giờ vắng mặt.

Rồi, “Tâm Như Mây Bay” và “Tâm Vẫn Chưa Từng Mất/ Tâm Mình Ở Đâu” nhắc nhở chúng ta về sự tự tại của tâm, nhẹ nhàng như những áng mây trôi tự do giữa bầu trời bao la. Các bài hát như “Tâm Bình An” và “Khỏi Còn Ai Đi Nữa” khơi gợi một trạng thái không lo nghĩ, không sân si, để tâm sống trong sự bình yên tuyệt đối.

Với “Tâm – Giòng Sông Lặng Lẽ”, “Tâm Như Mây Lặng Lẽ” và “Lạc Bước Giữa Mây Ngàn”, bạn sẽ được đắm chìm trong những giai điệu nhẹ nhàng, mượt mà, như những dòng suối chảy, mây bay, đem lại cảm giác an nhiên, tự tại, không cần tìm kiếm, không cần níu giữ.

“Tâm Vô Vi” chính là một hành trình âm nhạc sâu sắc, giúp cho bạn tìm về với chính mình, tìm lại sự bình an và sự tỉnh thức trong cuộc sống. Hãy để những giai điệu này đưa bạn qua từng bước chân nhẹ nhàng, về với tâm thức thanh tịnh và vô vi; và hãy để mọi lo âu, vọng tưởng được buông bỏ, và chỉ còn lại sự an nhiên trong từng nhịp thở, từng bước chân.

HAI “CÁI TÔI” CỦA TÔI

album-art

00:00

TẢI MP3 – MỴ HẰNG

Bạn thân mến,

Thực ra, trong tâm thức của tôi luôn có một “cái tôi” bất biến siêu hình nhìn ngó “cái tôi” hiện thực đang sống hằng ngày hằng giờ.

“Tôi ơi đừng tuyệt vọng” là một cách nói lạ, vì trong ngôn ngữ văn học nói chung, thơ từ nói riêng, chưa có ai tự kêu “tôi” như thế.

Đi tìm “cái tôi” bất biến.

Cũng như bao “cách nói” khác, người ta dễ dàng chấp nhận câu nói đó vì sức thuyết phục một cách linh mẫn trong ngôn ngữ riêng của mình.

Thật ra, trong tâm thức của tôi luôn có một “cái tôi” bất biến siêu hình nhìn ngó “cái tôi” hiện thực đang sống hằng ngày hằng giờ. Và khi tôi gọi “tôi” chính là cái tôi kia đang gọi cái tôi này, giống như một người đang gọi một người, ta đang gọi một kẻ khác.

Trong triết học Ấn Độ có một khái niệm về đại ngã, trong Phật học có một khái niệm về chân thân hay bản lai diện mục. Tiếng gọi tôi của tôi luôn là một cuộc hoài hương tha thiết đêm ngày hòng tìm lại cái tôi đại ngã, cái tôi chân thân, cái tôi bản lai diện mục đó giữa “cõi tạm” trần gian mà tôi đang sống.

Khi ngắm dòng sông chảy, như biểu tượng thời gian trôi đi, tôi cũng thấy: “Một lần bóng núi in bên sông dài một lần thấy bóng tôi”.

Tôi là người, không phải là núi, nhưng thấy núi lại thấy mình, đó là vì có một “cái tôi” khác của tôi mang bản thể núi – vững vàng hơn vô lượng lần cái thân thể vật chất mình đang có, nó như bất động trước dòng chảy của thời gian.

Nhưng nói “thấy được đời tôi” chỉ là một cách tự động viên mình, nhủ mình rằng “tôi ơi đừng tuyệt vọng” đó thôi. Nó chỉ mới là một sự lần ra manh mối đường về chứ chưa “về” thật sự. Nó vẫn còn là một giấc mơ xa vắng và tôi vẫn còn lận đận lắm trong cuộc hồi hương mờ mịt cuối ngõ cuối trời này.

Không tìm thấy được cái tôi đó, mỗi ngày tôi đều buồn bã cảm nhận “Hôm nay thức dậy ôi ngẩn ngơ tôi. Hôm nay thức dậy mê mỏi thân tôi” là vậy.

Cái tôi đó có khi hiện thân là một “Con mắt còn lại” nhìn cái tôi phù trầm này một cách thương cảm: “Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi. Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp. Con mắt còn lại là con mắt ai. Con mắt còn lại nhìn tôi thở dài”.

Những tiếng “thở dài” như thế có giá trị như một sự thương cảm, một lời an ủi, một sự khuyến khích, động viên để tôi tiếp tục lên đường tìm về cố quận, dù dâu bể thời gian và cuộc đời có như bão tố điên cuồng phá hủy thân xác lau sậy mình.

Tôi gọi tên tôi khắp chốn non ngàn. Tôi dìu tôi đi giữa trời lên bão tố. Xuân hạ thu đông theo gót chân hờ”. Quả thật, với một người đang mong ngóng tìm về với một tiếng gọi nào đó dành cho riêng mình, thời gian đi theo “nó” chỉ là những “gót chân hờ” mà thôi.

Và tiếng gọi mong ngóng kia chính là một cái tôi trên cao đang ra sức dìu dắt, nâng đỡ cái tôi dưới thấp đi xuyên qua mịt mùng thân phận người.

Nói cách khác, cái tôi trên cao ấy là một tên gọi khác của cái gọi là Cội nguồn, nơi tôi luôn muốn lần về. Vì vậy, đang khi sống, dù là giữa hội hè, tôi vẫn luôn tự nhủ: “Tôi vui chơi giữa đời biết đâu nguồn cội. Cây trưa thu bóng dài và tôi thu bóng tôi. Tôi vui chơi giữa đời biết đâu nguồn cội. Tôi thu tôi nhỏ lại làm mưa tan giữa trời”. Những cái tôi là núi, là bóng cây, là mưa… đó cơ chừng là miên viễn, là “lời thiên thu gọi”, là những hóa thân thăng hoa cho cái tôi thể chất hình hài dễ và chóng tan rã giữa cõi tạm ta bà này.

Trong tiếng ru, chỉ có người này mới ru được người kia. Nhưng tôi, nhờ có hai cái tôi mà tôi đã ru được chính mình.

Còn bạn thì sao? Khi nào thì bạn có thể ru được chính mình?

CUỐN SÁCH VÀ GIỎ ĐỰNG THAN

album-art

00:00

TẢI  MP3 – ÁNH TUYẾT

Bạn thân mến,

Tôi không biết,  bạn có thích đọc sách hay không? Chớ riêng tôi,  thú thật, nhìn thấy những giòng chữ nhảy múa trước mắt, là tôi sợ như  gặp MA vậy.

Ngày còn nhỏ, tôi thường nhìn ông nội tôi, thức dậy rất sớm, để đọc sách. Có những cuốn sách ông đã đọc nhiều lần, đến mức cuốn sách sờn cũ, nhưng lúc nào, ông cũng đọc say mê, và chưa một buổi sáng nào ông quên đọc sách.

Tôi cũng bắt chước ông, cũng cố gắng mỗi ngày, đều ngồi đọc sách, nhưng chẳng hiểu và tiếp nhận được gì từ những cuốn sách mà tôi đọc cả, cho nên, đối với tôi những cuốn sách đó là vô bổ. Rồi một ngày, tôi hỏi ông:

– Ông ơi, cháu cũng thử đọc sách như ông, nhưng cháu không hiểu gì cả. Hoặc là có những đoạn cháu hiểu, nhưng khi gấp sách lại là cháu quên ngay. Thế thì đọc sách có gì tốt đâu mà ông đọc thường xuyên thế.

Ông nội tôi lúc đó đang đổ than vào lò, quay lại nhìn tôi và chỉ nói:

– Cháu hãy đem cái giỏ đựng than này ra sông, và mang về cho ông một giỏ nước nhé!

Tôi liền làm theo lời ông, dù rằng tất cả nước đã chảy ra hết khỏi giỏ, trước khi tôi quay về đến nhà.

Nhìn thấy cái giỏ, ông nội cười và nói:

– Nước chảy hết mất rồi! Có lẽ lần sau cháu sẽ phải đi nhanh hơn nữa!

Rồi ông bảo tôi quay lại sông lấy một giỏ nước khác.

Lần này tôi cố chạy nhanh hơn, nhưng lại một lần nữa, khi tôi về đến nhà thì cái giỏ đã trống rỗng. Thở không ra hơi, tôi nói với ông rằng: “đựng nước vào cái giỏ là điều không thể”, rồi đi lấy cái thùng để múc nước.

Nhưng nội tôi lại ngăn lại:

– Ông không muốn lấy một thùng nước. Ông muốn lấy một giỏ nước thôi! Cháu có thể làm được điều đó, chỉ có điều cháu chưa cố gằng hết sức mà thôi!

Rồi ông lại bảo tôi ra sông lấy nước. Vào lúc này, tôi đã biết rằng không thể đựng nước vào giỏ được, nhưng tôi muốn chứng minh cho ông thấy rằngm cho dù tôi có chạy nhanh đến đâu, nước cũng sẽ chảy hết ra khỏi giỏm trước khi tôi về đến nhà.

Thế là tôi lại đi lấy nước, lại chạy nhanh hết sức, và khi về đến nơi, cái giỏ lại trống rỗng.

– Ông xem này – Tôi hụt hơi nói – Thật là vô ích!

– Cháu nghĩ điều này là vô ích sao? Ông nội nói – Cháu thử nhìn cái giỏ xem!

Tôi nhìn vào cái giỏ và lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng cái giỏ trông khác hẳn ban đầu. Nó không còn là cái giỏ than đen dơ bẩn nữa, mà đã được nước rửa sạch sẽ.

– Này cháu! Đó là những gì diễn ra khi cháu đọc sách. Có thể cháu không hiểu hoặc không nhớ được mọi thứ, nhưng khi cháu đọc, sách sẽ thay đổi cháu từ bên trong tâm hồn, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy.

Bạn thân mến,

Hiện tại, một đống giỏ đựng than ngày xưa trong nhà của tôi đã được thay thế bằng một kho sách. Còn nhà của bạn thì sao?

We use cookies in order to give you the best possible experience on our website. By continuing to use this site, you agree to our use of cookies.
Accept