album-art

00:00

TẢI MP3 – DIỆU LIÊN
TẢI MP3 – LÊ VŨ

Bạn Thân Mến,

Chủ đề hôm nay, chúng tôi muốn chia xẻ với bạn là Chủ Động và Bị Động.

Vì tuổi cũng khá lớn, lại chăm sóc cho một người, mà chúng tôi luôn phải thay người đó, để đưa ra những quyết định. Cho nên, nếu không có một sức khỏe tốt, thì cũng khó cho chúng tôi, có thể chăm sóc tốt cho người thân của chúng tôi được.

Chính vì vậy, bác sĩ gia đình của chúng tôi, dần trở thành một người bạn thân quen.

Những khi khám định kỳ, chúng tôi và bác sĩ gia đình, không những chỉ là quan hệ bịnh nhân và bác sĩ, mà còn là quan hệ của bạn bè, khi có những giây phút chia xẻ về nhân sinh quan, cách ứng xử sống trong cuộc đời. Có thể nói, bác sĩ gia đình của chúng tôi, rất thương và quý chúng tôi.

Cho nên, bất cứ một vấn đề gì liên quan đến cơ thể của chúng tôi, nếu có sự thay đổi thì bác sĩ gia đình của chúng tôi lúc nào cũng quan tâm và chăm sóc sớm nhất.

Trong lúc chúng tôi đang có sự bình an trong ngày, chúng tôi nhận được điện thoại của bác sĩ gia đình. Qua điện thoại, bác sĩ gia đình cho biết, chúng tôi phải đến văn phòng để lấy giấy giới thiệu đi khám Ultrasound cho vùng ngực, vì báo cáo có một vài dấu hiệu bất thường.

Bác sĩ gia đình muốn biết kết quả sớm nhất có thể. Đó là toàn bộ câu chuyện. Nhưng qua câu chuyện này, chúng tôi muốn chia xẻ với bạn qua góc nhìn về Chủ Động và Bị Động.

Đối với bác sĩ gia đình, vì thương và lo cho chúng tôi, nên bà đã rất bất an khi xem báo cáo, và muốn chúng tôi phải đi Ultrasound sớm nhất có thể. Vì, nếu có gì, bà sẽ chọn lựa cách chữa trị tốt nhất cho chúng tôi khi cần thiết.

Khi bà gọi cho chúng tôi, bà đang trong thế chủ động và chúng tôi đang trong thế bị động. Cái bà muốn là kết qủa Ultrasound sớm nhất.

Nhưng cách giải quyết của bà là, chúng tôi phải đến văn phòng của bà lấy giấy giới thiệu trước, rồi sau đó, mới đi gọi lấy hẹn ở trung tâm chụp hình.

Dĩ nhiên, trong thời buổi Covid-19 này, muốn lấy hẹn là cả một vấn đề, và nếu theo như trình tự sắp xếp của bà bác sĩ, thì chúng tôi lại phải ngồi chờ đến khi nào các trung tâm chụp hình có chỗ trống.

Trong thời gian chờ đợi này, sự bất An trong chúng tôi sẽ kéo dài, cho đến khi nào lấy được hẹn đi Ultrasound.

Phần đông chúng ta, khi rơi vào hoàn cảnh này (bị động) sẽ theo sự sắp xếp của bà bác sĩ (chủ động), và tiếp tục chờ trong sự bất An.

Nhưng vì đã qúa quen trong tiến trình chuyển Bị Động thành Chủ Động, sau khi cúp điện thoại với bà bác sĩ, chúng tôi đã liên lạc ngay với trung tâm chụp hình, vì ngày mai, chúng tôi cũng có một cái hẹn lúc 1:30 chiều (chủ động).

Khi nói chuyện với nhân viên văn phòng, chúng tôi đã đề nghị với trung tâm, chúng tôi muốn có hẹn cùng ngày, và thời gian có thể trước hay sau 1:30 chiều.

Người thư ký sau khi xem lại bảng lấy hẹn đã cho chúng tôi cái hẹn vào lúc 2:30 chiều.

Khi lấy được hẹn xong, chúng tôi (chủ động) gọi lại cho bác sĩ gia đình, và yêu cầu bà gởi giấy tờ qua trung tâm để họ có hồ sơ. Bà bác sĩ vui vẻ sai y tá đi làm (bị động).

Qua câu chuyện trên, bạn thấy đó, ban đầu là bà bác sĩ (chủ động) bắt chúng tôi (bị động) phải lên văn phòng lấy giấy giới thiệu đi chụp hình, vì bà muốn biết kết quả sớm nhất.

Điều bà bác sĩ muốn chính là kết quả. Nhưng trong quá trình muốn biết kết quả, bà bác sĩ đã “vô tình” biến thành chủ động. Rồi bà đưa ra những cách giải quyết mà người bị động là chúng tôi phải làm theo.

Thông thường, chúng ta hay bị rơi vào những tình trạng bị động như vậy, và bị người khác dẫn dắt đi theo những gì họ muốn. Nhưng có một điều, chúng ta ít khi để ý đến, đó là, ngay cả người chủ động, họ cũng không biết rõ cách thức của họ có thể gây ra rất nhiều bất an cho người khác.

Cho nên, khi rơi vào những trường hợp bị động, chúng ta phải biết cách lấy lại quyền chủ động.

Không sai, khi bà bác sĩ gọi cho chúng tôi đi chụp Ultrasound, thì bà đang là chủ động, và chúng tôi là bị động. Nhưng khi nghe xong, và biết được ý muốn của bà, muốn coi kết quả chụp hình sớm nhất, chúng tôi đang từ Bị Động biến thành Chủ Động.

Chúng tôi chủ động đi gọi điện thoại lấy hẹn trước khi có giấy hẹn. Chúng tôi chủ động thông báo cho bà biết bà phải gởi giấy giới thiệu đến trung tâm, thay vì, chúng tôi phải tới văn phòng của bà lấy giấy giới thiệu, rồi mới đi lấy hẹn Ultrasound, như bà đã hướng dẫn ban đầu.

Chỉ trong vòng hơn một tiếng đồng hồ, sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi, chúng tôi lại có được sự bình An. Nếu không, chúng tôi sẽ có sự bất An kéo dài rất nhiều ngày, cho tới khi lấy được hẹn đi chụp Ultrasound theo cách chủ động của bà bác sĩ.

Không thể phủ nhận, bà bác sĩ rất thương và lo cho chúng tôi. Nhưng trong tình thương, nếu thiếu sự hiểu biết, mà nếu lại là người chủ động, thì tình thương đó, cũng có thể đem đến sự bất An lâu dài cho người mình thương.

Bởi vậy, khi có thương yêu thôi, chưa đủ, mà cần phải có thêm sự hiểu biết nữa, mới đem sự bình an và hạnh phúc đến cho người và cho mình.

Có thể nói, trong cuộc đời của chúng ta, chúng ta luôn rơi vào thế bị động và chủ động. Chỉ cần trong vài giây, chúng ta đang từ thế chủ động có thể biến thành bị động, và ngược lại.

Nếu chúng ta không có sự tập trung và tập thành một thói quen, thì gần như chúng ta sẽ rơi vào thế bị động khá nhiều.

Vậy làm sao chúng ta có thể thay đổi tình trạng của chúng ta đang ở thế bị động thành chủ động?

Chúng tôi nhắc lại một vài điều vô cùng quan trọng, và đây chỉ là cách chúng tôi ứng dụng, chứ không phải là tiêu chuẩn vàng, dùng cho tất cả mọi người. Bạn nên nhớ rằng, Ai trong chúng ta cũng có Tuệ Giác, bạn phải sử dụng Tuệ Giác của bạn để đạt được kết quả tốt nhất cho bạn.

Qua quá trình trải nghiệm, chúng tôi rút ra được vài điểm chính sau đây:

  • Trong chủ động và bị động luôn luôn có quá trình phát triển. Nếu Chủ động là Nhân thì bị động là Quả. Nếu nhân đã do người khác gieo, thì trong quá trình phát triển nhân thành quả, chúng ta có thể sử dụng qúa trình này để thay đổi cái quả.

Trong qúa trình này, chúng ta phải hiểu rõ được mục đích hay ý muốn mà người gieo nhân muốn là gì.

Sau đó, dùng Tuệ Giác của chúng ta tìm ra những phương pháp, cách giải quyết để đạt được ý muốn đó, không phải là hậu quả, mà là kết quả.

  • Muốn đạt được kết quả, chúng ta nên hỏi Tại Sao nhiều lần cho đến khi chúng ta tìm ra được gốc rễ của vấn đề. Sau đó, chúng ta mới hỏi Làm Sao để tìm ra những phương pháp.
  • Trong qúa trình hỏi Làm Sao, chúng ta phải so sánh, phân tích và sắp xếp các cách giải quyết theo thứ tự. Phương pháp hay cách giải quyết nào, tạo ra kết quả tốt nhất thì xếp đầu, rồi cứ tiếp tục sắp xếp theo tiêu chuẩn lợi trước, hại sau.

Sau đó, chúng ta dựa vào những phương pháp hay cách giải quyết đó, mà bắt đầu tiến hành quá trình biến “khách” thành “chủ”, hay biến bị động thành chủ động.

Lại một câu chuyện khác, về lấy hẹn với bác sĩ để bạn tham khảo.

Chúng tôi muốn người thân đi châm cứu để làm mạnh các cơ chân và tay, giúp cho người thân có thể di chuyển dễ dàng. Bác sĩ châm cứu đã 80 tuổi, nên con gái của ông muốn ông phải nghỉ hưu. Nhưng ông vẫn không muốn, nên hai cha con ông đã đi đến một thỏa thuận, thay vì, ông thích làm việc 6 ngày, thì nay chỉ còn làm việc trong ba ngày, và mỗi ngày, chỉ khám cho 12 bịnh nhân.

Vì là một bác sĩ châm cứu khá nổi tiếng, nên ông có rất đông bịnh nhân. Theo cách thức mới của cha con ông, muốn lấy hẹn để được ông chữa trị là cả một vấn đề. Lúc trước, có thể là một tuần, thì nay có thể kéo dài ít nhất 2 đến 3 tuần.

Trên nguyên tắc, văn phòng của ông bác sĩ là chủ động ,và chúng tôi trở thành bị động, khi phải phụ thuộc vào lịch hẹn do con gái ông quy định.

Phần đông, chúng ta sẽ tuân theo thế bị động này, và tiếp tục chờ cho đến khi lấy được hẹn. Dĩ nhiên, khi chúng ta bị đau mà phải chờ lấy hẹn để được chữa trị; ai trong chúng ta cũng biết, thời gian càng kéo dài bao lâu, chúng ta càng chịu cái đau đó dài bấy lâu.

Thay vì, phải chịu đựng cái đau khổ hay khó chịu trong thế bị động, ngồi chờ lấy hẹn, chúng tôi đã sử dụng Quá Trình Phát triển để biến thành chủ động bằng cách: đến thẳng văn phòng của ông để đề nghị như sau:

  • Thưa cô, tôi muốn lấy hẹn cho người thân của chúng tôi 8 lần trong một tháng, mỗi tuần hai lần.
  • Thưa bà đó là điều không thể.
  • Tại sao lại không thể?
  • Vì theo luật mới của văn phòng, bà phải gọi điện thoại để lấy hẹn.
  • Tại sao tôi lại phải gọi điện thoại để lấy hẹn?
  • Vì nếu bà không gọi lấy hẹn, chúng tôi không biết bà có đến hay không, và nếu bà không đến chữa trị, văn phòng của chúng tôi sẽ bị mất tiền.
  • Vậy, đây là lịch hẹn cho 8 lần trong một tháng mà chúng tôi muốn, và kèm theo là $400 cho 8 lần chữa trị. Như vậy có vấn đề gì không?
  • Dĩ nhiên là không có vấn đề.

Thế là, từ chỗ phải ngồi chờ từ hai tới ba tuần cho một lần chữa trị, khiến người thân phải chịu sự khó khăn khi di chuyển, theo thế bị động. Chúng tôi biến thành chủ động, khi đã sử dụng những câu hỏi tại sao để tìm ra nguyên nhân, và đi giải quyết vấn đề từ gốc rễ để đạt được mục đích: muốn người thân của chúng tôi phải được điều trị liên tục, không gián đoạn và nhanh nhất có thể.

Dĩ nhiên, có nhiều bạn không đồng ý với cách giải quyết vấn đề của chúng tôi, vì cho rằng, mình phải trả tiền trước khi được phục vụ, như vậy, lỡ mình không đi hay trị không khỏi thì mình mất tiền sao?

Điều này, bạn hoàn toàn đúng trong những phương pháp giải quyết, nhưng nếu sắp xếp theo thứ tự, thì nó có hại nhiều hơn cái lợi có phải không?

Cái hại thứ nhất: Người thân của chúng tôi vẫn phải chịu sự di chuyển khó khăn từng ngày, trong suốt thời gian chờ đợi lấy hẹn đi chữa trị từ 2-3 tuần một lần.

Cái hại thứ hai: Chúng tôi sẽ sống trong sự bất an kéo dài cho đến khi hoàn thành qúa trình trị liệu, thay vì, trong 1 tháng, nay phải kéo dài đến 4 tháng.

Cái hại thứ ba: Đó là niềm tin. Như chúng tôi đã chia xẻ với bạn, nếu chúng tôi không có niềm tin vào bác sĩ, mà lại tin là bịnh chữa không khỏi, thì kết quả mà chúng tôi đạt được là, người thân của chúng tôi vẫn không khỏi. Vậy thì tốn tiền đi bác sĩ làm gì, vì kết quả cũng là không hết bịnh.

Cái hại thứ tư: Chúng tôi luôn luôn rơi vào thế bị động và bị văn phòng bác sĩ khống chế.

Cái lợi duy nhất mà chúng tôi có được, đó là, có thể mất tiền nếu không đi đúng hẹn. Nhưng nếu chúng tôi đi đúng hẹn thì trả tiền trước hay sau cho trị bịnh là chuyện tất nhiên.

Ngược lại, khi chúng tôi biến từ bị động thành chủ động, thì bốn cái hại như vừa nêu trên, lại trở thành bốn cái lợi, và cái lợi không mất tiền trả trước trở thành một cái hại.

Như vậy, qua sự phân tích, so sánh và sắp xếp thứ tự, chúng tôi sẽ sắp xếp việc chúng tôi làm chủ động lên trên, và hành xử theo cách đó.

Ai trong chúng ta cũng có quyền lựa chọn, chúng tôi luôn tôn trọng cách chọn lựa của bạn, dù đó là bị động hay chủ động.

Cái quan trọng nhất là, khi giải quyết một vấn đề xong, chúng ta có thể kéo dài cái An mà chúng ta muốn có hay không. Nếu sự lựa chọn cách bị động, mà bạn có An kéo dài, bạn không nên thay đổi gì cả. Vì sao?

Vì An mới là mục đích tối hậu mà ai trong chúng ta cũng đều khao khát có được, từ lúc mới sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, từ giã cuộc đời.

Chứ bị động hay chủ động, chỉ là quá trình mà không phải là Nhân hay Quả. Tuy quá trình có thể thay nhân đổi quả, nhưng đó vẫn là quá trình.

Trong cuộc sống, chúng tôi đã bị nhiều hậu quả từ việc chấp nhận mình trong thế bị động. Chúng tôi không muốn có hậu quả và chỉ muốn kết quả, và khi chúng tôi thực tập cách giải quyết theo thế chủ động, chúng tôi thường đạt được kết quả nhiều hơn hậu quả.

Cho nên, chúng tôi luôn chọn cách chủ động trong khi giải quyết vấn đề. Dĩ nhiên, chúng ta đang sống trong thế giới của tương đối, mà không phải tuyệt đối. Cho nên, bất cứ một phương pháp hay cách giải quyết một vấn đề nào, đều có ưu và khuyết.

Chúng ta chỉ có thể chọn cái nào tốt nhất, hay tối ưu mà thôi, chứ không thể nào, giải quyết một vấn đề mà chỉ có ưu, mà không có khuyết.

Câu chuyện thứ ba liên quan đến quyết định sinh tử.

Khi USC có một chương trình mổ tim mới đang trong qúa trình thử nghiệm. Họ cần những người thiện nguyện ghi danh. Trong danh sách hơn 600 người, họ chỉ chọn ra 5 người để thử nghiệm, với quỹ đầu tư hơn 20 triệu cho nghiên cứu này.

Vì chúng tôi bị hẹp động mạch vành cơ tim, cho nên, may mắn được chọn là một trong năm người được thử nghiệm.

Ai cũng biết, trong qúa trình thử nghiệm thì không có gì để bảo đảm thành công. Cho nên, trong 5 người chúng tôi, lúc ban đầu, đều có chung một suy nghĩ, chết nhiều hơn sống.

Vì đây là một thử nghiệm mới, cho nên, nhà thương USC đã mời tất cả những bác sĩ mổ tim nổi tiếng trên thế giới, cùng tham gia.

Trước khi bước vào giai đoạn mổ tim, 5 người của chúng tôi, đều phải tuân thủ theo những yêu cầu của các bác sĩ, cho đến khi chúng tôi có đủ tiêu chuẩn về sức khỏe, tim mạch, huyết áp, v.v. Thời gian chuẩn bị trước khi mổ, kéo dài khoảng 6 tháng.

Dĩ nhiên, lúc đầu, 5 người của chúng tôi, ai cũng nghĩ cơ hội chết nhiều hơn sống. Nhưng qua quá trình 6 tháng làm quen với các bác sĩ, chúng tôi dần thay đổi quan niệm về chết và sống. Chúng tôi tin tưởng bác sĩ hơn, và phần trăm giữa sống và chết có sự thay đổi rõ rệt. Đang từ 70% chết thành 60% sống.

Sáu tháng trôi qua, khi thời gian chuẩn bị mổ sắp đến, các bác sĩ mới bắt đầu phát cho 5 người chúng tôi “giấy sinh tử”. Đó là bản hợp đồng mà chúng tôi phải ký để được chữa trị miễn phí; với điều kiện, trong qúa trình phẫu thuật, nếu xẩy ra chuyện chia tay cuộc đời, chúng tôi không được thưa kiện bác sĩ và nhà thương.

Cũng trong “giấy sinh tử” này, có một điều mà bác sĩ đưa ra dự đoán, kết qủa tối đa chỉ là 50% sống, và 50% chết. Bác sĩ cũng khuyên chúng tôi nên về bàn bạc với những người thân, và khuyên nên chuẩn bị di chúc, phòng khi có sự cố xẩy ra. Chúng tôi có 2 tuần để đưa ra quyết định.

Có thể nói, đây là một quyết định khó, vì nó liên quan đến sinh tử, và điều này khiến chúng tôi lại rơi vào thế bị động.

Nếu chúng tôi không chịu giải phẫu, chúng tôi vẫn phải tiếp tục uống thuốc, và không biết lúc nào thì bịnh lại tái phát trầm trọng. Đến lúc đó, các bác sĩ về tim cũng phải mổ.

Nếu chúng tôi chấp nhận mổ, lỡ có chuyện gì, thì gia đình của chúng tôi sẽ ra sao, nếu chúng tôi không còn hiện hữu.

Cầm những giấy tờ “sinh tử” của bác sĩ đưa hơn một ngày, chúng tôi vẫn không tìm bất cứ người thân nào để bàn luận, hay tham khảo ý kiến. Vì chúng tôi biết, nếu chúng tôi không khéo léo, chúng tôi không chủ động trong vấn đề này, chúng tôi sẽ tạo ra rất nhiều những sự bất An và hậu quả, mà những người thân của chúng tôi sau này phải gánh chịu.

Thí dụ như, bắt người này phải hứa hẹn thực hiện điều này, bắt người kia phải chịu trách nhiệm việc này, việc kia, v.v. mà những việc đó, lúc trước là của chúng tôi thì bây giờ họ phải làm thay cho chúng tôi.

Chúng tôi cũng nhận thức được rằng, nếu những người thân của chúng tôi khi mất chúng tôi, họ đã mất mát và đau khổ lắm rồi. Nếu như chúng tôi lại bắt họ phải gánh thêm những trách nhiệm này, hay phải thực hiện lời hứa kia, là chúng tôi đang nhận chìm những người thân của chúng tôi trong đau khổ.

Không phải sự đau khổ đó chỉ ngắn trong một thời gian, mà có thể cả đời, nếu như người mà chúng tôi chọn phải có trách nhiệm hay thực hiện lời hứa, mà không thể thực hiện được lời hứa hay trách nhiệm.

Đúng là, sinh tử trong một đời người, không ai trong chúng ta có thể biết được bao giờ chúng ta chết. Nhưng chúng ta lại có quyền chọn lựa cái chết như thế nào, chết để lại ít đau khổ nhất cho những người khác, hay để lại nhiều đau khổ cho người khác.

Đây chính là lúc, mà chúng tôi đã phải quyết định sử dụng quyền chủ động của mình, thay vì, bị động chịu theo định mệnh.

Bạn cứ thử tưởng tượng, nếu khi chúng tôi nhận được giấy sinh tử, mà đem ra bàn thảo với những người thân thì sẽ ra sao trong 2 tuần chờ đợi đưa ra quyết định.

Chắc chắn là rất đau khổ phải không? Vì sao?

Vì chẳng ai trong người thân của bạn có thể đưa ra một lời khuyên nào hữu ích cả. Nếu ai đưa ra lời khuyên không mổ, mà lỡ sau này, chúng tôi bị tim phát tác, có mệnh hệ nào, thì người đó sẽ hối hận suốt đời.

Chưa kể đến, những người thân khác sẽ trách móc, có ác cảm với người đưa ra lời khuyên đó, khiến cho đời sống của người đó, đã đau khổ, lại thêm đau khổ. Và điều tệ hại hơn, tình cảm anh chị em trong gia đình, không còn hòa thuận, thương yêu nhau nữa.

Còn nếu như người thân của bạn đưa ra lời khuyên đi mổ, mà cơ hội là 50/50, lỡ có chuyện gì xẩy ra, người đó cũng ân hận cả đời.

Hoặc nếu như, người thân của bạn không đưa ra bất cứ ý kiến nào, bạn lại cho rằng họ vô cảm, bất hiếu, không biết lo, hay chia xẻ khó khăn với bạn.

Rõ ràng, chúng tôi đã bị động và lệ thuộc vào các bác sĩ trong việc sinh tử. Nếu chúng tôi lại tiếp tục bị động và giao quyền chủ động cho những người thân, thì chúng tôi sẽ tạo ra biết bao đau khổ cho những người thân của chúng tôi phải gánh chịu. Chúng tôi sẽ tạo ra biết bao hậu quả, mà những người thân của chúng tôi phải nhận lãnh mà không thể chối từ.

Cho nên, chúng tôi quyết định dành lại quyền chủ động, và chúng tôi quyết định chọn sống trọn vẹn vui vẻ với người thân trong hai tuần, mà không ai cần phải đóng góp một lời khuyên nào.

Chúng tôi cũng quyết định lựa chọn giải phẫu dựa trên sự so sánh, phân tích, và sắp xếp thứ tự như sau:

Về lợi:

Thay vì phải sống hồi hợp, lo âu, và bất An vì không biết lúc nào bịnh tim tái phát, thì chúng tôi nên giải phẫu một lần cho xong. Nếu sống thì sống khỏe mạnh An vui, mà nếu có chết thì ra đi cũng nhẹ nhàng, không đau đớn.

Không để lại khổ đau cho người thân vì phải gánh trách nhiệm hay ân hận, hối hận và đau khổ cả đời.

Không phải tốn tiền trả cho bịnh viện và bác sĩ, khiến cho chúng tôi và người thân của chúng tôi phải rất bận lòng, lo âu về vấn đề tài chánh to lớn khi phải mổ tim sau này.

Cho dù, có sự cố xẩy ra, và chúng tôi có mất thân mạng này, thì ít nhất, sống trong cuộc đời này, chúng tôi cũng có thể đóng góp một chút nhỏ mọn, dùng thân xác này cho các bác sĩ có thể học hỏi, rút kinh nghiệm và làm tốt hơn.

Để sau này, họ có thể giúp cho những người đi sau, có được những phương pháp chữa trị tốt nhất, và có thể duy trì được sự sống lâu dài hơn.

Quan trọng nhất, chúng tôi có được sự bình an sống trọn vẹn với người thân, mà không còn gì hối tiếc.

Về Hại:

Chỉ là một mạng sống, khác nhau về thời gian chết, chứ không ai không chết.

2 tuần trôi qua, 5 người chúng tôi lại có một buổi họp với các bác sĩ, và có sự tham gia của những người thân.

Bước vào phòng họp, chúng tôi chứng kiến bốn người bạn “đồng hành”, đều có người thân đi theo. Tất cả họ đều lộ vẻ buồn đau và căng thẳng. Riêng chúng tôi, không có một người thân nào và vô cùng bình thản.

Sau khi họp với chúng tôi và các người thân, các bác sĩ quyết định dời lại ngày phẫu thuật thêm hai tuần, vì bốn người bạn “đồng hành” của chúng tôi, và các thân nhân cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý, để ổn định tinh thần.

Riêng chúng tôi, vì không cần đến bác sĩ tâm lý, nên lại có thêm hai tuần sống vui vẻ và hạnh phúc cùng người thân.

Cuối cùng, ngày phẫu thuật đã đến. Năm người của chúng tôi được chia làm hai ca mổ sáng và chiều. Mỗi phòng mổ có 6 bác sĩ mổ và các y tá phụ. Thời gian cần thiết cho ca mổ là 6 tiếng. Ca mổ của chúng tôi vào buổi sáng, lúc 8 giờ.

Khi vào phòng mổ, các bác sĩ rất thoải mái và tự tin. Họ mua cà phê Starbucks để cụng ly, chúc mừng sự giải phẫu sẽ thành công. Nhìn những hình ảnh vui vẻ của họ, chúng tôi cũng vui lây.

Trước khi bác sĩ gây mê cho chúng tôi, vị bác sĩ chính hỏi chúng tôi có còn muốn chuyện gì không? Chúng tôi nói: hãy cho chúng tôi hai phút để tĩnh tâm, sau đó, chúng tôi sẽ ra hiệu qua tay, cho biết là chúng tôi đã sẵn sàng. Vị bác sĩ vui vẻ, gật đầu chấp thuận.

Sau hai phút, chúng tôi ra hiệu bằng tay đã sẵn sàng thì bác sĩ gây mê mới bắt đầu, và chúng tôi thiếp đi trên bàn mổ.

Khi chúng tôi tỉnh lại, đồng hồ trên tường chỉ đúng một giờ. Người y tá coi giường bịnh của chúng tôi thấy chúng tôi tỉnh lại, và cô đã gọi cho các bác sĩ. 15 phút sau, sáu vị bác sĩ mổ cho chúng tôi đều có mặt. Họ vui vẻ, cười nói, và chúc mừng chúng tôi đã hoàn thành cuộc phẫu thuật một cách thành công trong thời gian bốn tiếng.

Sau phẫu thuật, năm người chúng tôi lại có khoảng một năm theo dõi. Chúng tôi được cấp một cái thẻ đặc biệt, nếu chúng tôi có đi đâu trong nước Mỹ, khi có bất cứ triệu chứng nào về tim, thì các bịnh viện sẽ dùng máy bay trực thăng để chuyển chúng tôi về lại nhà thương USC, mà chúng tôi không phải trả bất cứ một chi phí nào.

Trong qúa trình theo dõi một năm, tình trạng sức khỏe của chúng tôi càng ngày càng cải thiện tốt hơn. Nhưng bốn người bạn đồng hành của chúng tôi thì trồi sụt bất thường.

Các bác sĩ vô cùng ngạc nhiên, nên đã phỏng vấn chúng tôi rất nhiều lần, và họ cho chúng tôi biết, trong năm người của chúng tôi, ca phẫu thuật của chúng tôi là dễ dàng và ngắn nhất, chỉ mất khoảng 4 tiếng. Trong khi, bốn người bạn đồng hành của chúng tôi thì có 3 người kéo dài 6 tiếng, và có một người phải kéo dài đến 7 tiếng.

Nguyên nhân, khi mổ, phần tốn nhiều thời gian nhất của ca phẫu thuật là phải đặt một loại máy đặt biệt vào cơ thể. Vì cơ thể của chúng tôi thư giãn, nên rất dễ để đưa máy đó vào; còn các ngươi bạn đồng hành của chúng tôi cơ thể họ căng cứng nên rất khó.

Khi các bác sĩ phỏng vấn, chúng tôi chưa có sự trải nghiệm nhiều về quyền chủ động. Nhưng sau này khi sinh hoạt về tâm linh và ứng dụng quyền chủ động nhiều hơn, chúng tôi mới hiểu được nguyên nhân tại sao chúng tôi khỏe mạnh lại bình thường, còn các bạn của chúng tôi thì không.

Đơn giản là vì, chúng tôi đã có những suy nghĩ tích cực trong việc đưa ra quyết định với một tâm an lành, không sợ hãi, cho nên, cơ thể của chúng tôi không hề căng cứng lo sợ.

Khi lên bàn mổ, chúng tôi đặt niềm tin trọn vẹn vào những người bác sĩ. Chúng tôi tin, chúng tôi sẽ sống khỏe mạnh sau khi phẫu thuật.

Chính vì nhờ chúng tôi chủ động trong việc đưa ra quyết định, giúp chúng tôi có được An, và trong cái An đó, chúng tôi đặt niềm tin trọn vẹn vào các bác sĩ mổ, và tin, sau khi mổ, chúng tôi sẽ sống với trái tim khỏe mạnh bình thường.

Sau này, khi đi khám bác sĩ về tim của chúng tôi, bác sĩ này đã rất ngạc nhiên, vì qua hình chụp, không hề có những vết sẹo như những người mổ tim khác. Bác sĩ tim của chúng tôi nói rằng: nếu bà không nói bà đã mổ tim thì chúng tôi không biết, vì tim bà nhìn như tim một người bình thường.

Câu chuyện thứ tư: Ứng xử với con cái

Đứa con thứ hai của chúng tôi, khi còn học trung học đã có quyết định đi chơi cùng bạn bè sau giờ học, không về nhà. Khi rơi vào thế bị động này, nhất là tại thời điểm mà chưa có điện thoại di động như ngày nay, ngoài sự lo âu, bất an ra, chúng tôi không có cách nào giải quyết khác, ngoài việc phải ngồi chờ.

Thời gian cứ trôi qua thì sự bất an, lo âu trong chúng tôi càng lớn. Cho đến 10 giờ đêm thì ánh đèn xe chiếu vào cổng. Nhìn qua cửa sổ thấy con về. Chúng tôi đi vào phòng, ngủ.

Ngày hôm sau, chúng tôi vẫn không gọi con để nói chuyện, mà phải chờ một tuần sau, chúng tôi mới quyết định rủ con đi mall để mua cho con ít đồ. Sau đó, chúng tôi mới bắt đầu chủ động đưa vấn đề đó lên để giải quyết.

Trong một tuần, chúng tôi bắt đầu đặt cho mình những câu hỏi và những câu trả lời, mà con của chúng tôi có thể sẽ trả lời khi chúng tôi đặt câu hỏi.

Thí dụ, chúng tôi phỏng đoán những câu trả lời của con chúng tôi như: đời là của con, con muốn làm gì cũng được. Con có tự do muốn làm gì thì làm, mẹ không có quyền can thiệp. Con không cần mẹ phải quan tâm, con sẽ chịu trách nhiệm những gì con làm, v.v.

Chúng tôi phải đặt những câu hỏi đó lên xem chúng tôi sẽ phản ứng ra sao, và sẽ trả lời câu hỏi đó như thế nào? Nếu những câu hỏi đó mà còn gây cho chúng tôi tức giận, hay chúng tôi không có một câu trả lời hợp lý, thì chúng tôi sẽ không đem vấn đề đó ra, để giải quyết với con của mình. Dù rằng, trên lý thuyết, là cha mẹ, chúng ta có quyền “xen vào” đời tư của các đứa con.

Sau khi đã nắm quyền chủ động, và đã làm chủ được những sự tức giận, có được những câu trả lời hợp lý, thì chúng tôi biết, đã đến lúc chúng tôi có thể nói chuyện với con của chúng tôi, bởi vì, khi chúng tôi giao tiếp với con của chúng tôi, chúng tôi biết sự giao tiếp đó sẽ xẩy ra dưới trong trạng thái của An. Vì sao?

Vì giận chỉ có thể có mặt, khi chúng tôi không biết được kết quả. Khi đã biết được rồi, thì sự tức giận sẽ không “có cửa” để xuất hiện.

Quả nhiên, khi ứng dụng phương pháp chủ động này, chúng tôi đã làm chủ được tình hình. Cuộc đối thoại giữa hai mẹ con xẩy ra rất êm thắm. Đứa con của chúng tôi, sau đó đã khóc và xin lỗi. Nó tâm sự rằng: nó biết việc làm của nó sẽ khiến chúng tôi lo âu, bất An, nhưng vì ham chơi với bạn bè, nên đã quyết định đi chơi, và sẵn sàng về chịu bị chửi. Nó cũng rất ngạc nhiên, tại sao chúng tôi lại không chửi, mà lại đi ngủ.

Đơn giản, vì sự lo âu và bất an của chúng tôi là: không biết con mình có được an toàn không. Khi đã chứng kiến con đã về nhà an toàn rồi, thì cái bất an không còn nữa, nên chúng tôi đi ngủ. Còn chuyện con của chúng tôi có lỗi, và phải dậy dỗ nó ra sao, để nó biết đúng hay sai, là chuyện lâu dài, có khi phải dậy cả đời, chứ không phải chỉ trong lúc này.

Cho nên, chúng tôi không “nhập chung” việc bất an, lo âu về sự an toàn của con chúng tôi, và chuyện dậy dỗ con vào làm một. Với sự trải nghiệm của chúng tôi, việc nào ra việc đó. Mỗi việc có cách giải quyết khác nhau. Vì thế, không thể đem hai chuyện nhập thành một.

Khi chúng tôi đem những sự trải nghiệm này để chia xẻ lại với con của chúng tôi, nó hiểu ra, và từ đó, nó không bao giờ tái phạm nữa.

Nếu lúc đó, chúng tôi đang ở thế bị động ngồi chờ con về, rồi khi con vừa bước vào nhà, chúng tôi tức giận lên, chửi mắng đứa con. Trong khi, đứa con đang còn trong thế chủ động, nó sẽ dẫn dắt chúng tôi đang trong thế bị động (tức giận), và đưa ra những câu trả lời như đổ dầu vào lửa, thì cách chửi mắng con của chúng tôi lúc đó, sẽ tạo ra biết bao nhiêu hậu quả như: con của chúng tôi sẽ bỏ học đi chơi, hay bỏ nhà ra đi, và điều tệ hại nhất, có thể là tự tử. Như vậy, chúng tôi sẽ mất đứa con vĩnh viễn.

Tức giận một điều gì đó, xẩy ra không đúng với ý muốn của chúng ta, là một chuyện rất bình thường. Đó không phải là điều gì xấu cả. Nếu chúng ta biết ứng dụng đúng nơi và đúng chỗ, sẽ đem đến cho chúng ta rất nhiều lợi ích.

Thí dụ: Thay vì đem sự tức giận trút lên đối tượng, thì chúng ta đem cơn giận đó, biến thành động lực, giúp cho chúng ta có thể đạt được mục tiêu mà chúng ta muốn. Thay vì, tức giận con, sao chúng ta không tức giận chính mình, chưa có đủ An, để đem đến sự vui vẻ, hòa thuận, cho những người thân thương.

Câu chuyện thứ năm: Chủ động trong Kinh Doanh.

Khi cặp vợ chồng của nhà thiết kế đã lãnh được những giải thưởng lớn trong nghành thiết kế thời trang đến gặp chúng tôi, để cùng hợp tác sản xuất ra những bộ quần áo thời trang, bán cho người thượng lưu, thì họ đang trong thế chủ động và chúng tôi trở thành bị động.

Họ nghĩ, họ có quyền yêu cầu chúng tôi phải theo những điều kiện mà họ đặt ra như: may hàng đúng tiêu chuẩn theo mẫu, thời gian giao hàng đúng hẹn, và trả tiền sản xuất phải theo tiêu chuẩn 45 ngày, v.v.

Nếu là những người chủ hãng may bị động thì sẽ phải theo yêu cầu của họ, và sẽ gặp rất nhiều hậu quả như: từ hàng may mẫu đến hàng ra hàng loạt (production), là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Thí dụ: người may hàng mẫu, họ có thể hoàn thành một cái áo, hay quần, trong vòng 3 đến 4 tiếng, miễn là họ may theo đúng cách thiết kế; còn cách may nhanh hay chậm ra sao, với họ không quan trọng. Nhưng trong phần sản xuất (production), muốn ra cả lô sản phẩm theo đúng lộ trình thời gian, thì cách thức may và thời gian may, đóng một vai trò vô cùng quan trọng.

Nếu trong khâu này, mà không giải quyết được, thì không thể nào giao hàng đúng thời gian được. Đó là chưa kể, nếu mặt hàng may khó quá, sẽ khiến cho thợ may chậm, khiến cho giá thành ra sản phẩm phải tăng lên, và ảnh hưởng đến sự lời lỗ của công ty, và có thể khiến công ty bị phá sản.

Cho nên, khi hai vợ chồng nhà thiết kế này, chỉ dựa trên một sản phẩm có mẫu sẵn, rồi bắt ký một hợp đồng giao hàng đúng hẹn, họ đang trong thế chủ động, và chúng tôi đang trong thế bị động phải làm theo, thì những hậu quả như: phải bồi thường tiền thiệt hại, khi giao hàng không đúng hẹn, hay khiến hai vợ chồng nhà thiết kế bị mất uy tín; chắc chắn, số tiền bồi thường cho họ sẽ không hề nhỏ.

Thay vì, phải ở thế bị động, chúng tôi đã dành quyền chủ động, bằng cách, tự may hàng mẫu theo tiêu chuẩn của họ, và dựa trên cách may hàng mẫu của chúng tôi, để ước tính thời gian giao hàng, trong vòng gia giảm một tuần.

Chính nhờ biết lấy lại quyền chủ động, chúng tôi không những giúp cho uy tín của hai vợ chồng nhà thiết kế được gia tăng, và những thiết kế khác của họ có được nhiều nhà tiêu thụ đặt hàng. Chỉ trong vòng hơn hai năm, hai vợ chồng nhà thiết kế này đã bán lại công ty, và lời vài ba triệu. Còn chúng tôi, cũng được nhiều lợi ích như: uy tín và tài chánh gia tăng.

Dù là thay đổi chủ, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục làm nhà sản xuất cho chủ mới, và lại có thêm một người khách cũ là vợ chồng hai nhà thiết kế, khi họ lại mở công ty mới.

Sự thành công và kéo dài trong hơn 30 năm của công ty chúng tôi có được như bây giờ, có lẽ bắt đầu từ bằng bài học đầu tiên, khi chúng tôi áp dụng phương pháp biến bị động thành chủ động. 

Lúc mới khởi đầu, có lẽ vì sự cạnh tranh về thợ, nên các đối thủ của chúng tôi đã đi loan tin đồn rằng, đừng nên làm việc với công ty của chúng tôi, vì công ty của chúng tôi sẽ quỵt tiền thợ.

Chúng tôi không biết điều này phát xuất từ đối thủ nào, và chúng tôi lại là công ty mới, nên chưa có những người thợ chủ lực. Trong khi những người thợ chủ lực này, một số lại đang làm cho những đối thủ của chúng tôi, hay có quen biết với những người thợ khác.

Họ nghe tin đồn, và họ tin vào điều đó. Mặc dù, họ chưa hề làm việc với chúng tôi lần nào.

Thay vì, bị rơi vào thế bị động, chúng tôi đã quyết định chủ động, đi đến những người thợ đó, không phải để giải thích và phân bua về tin đồn, mà chúng tôi đã đưa ra một đề nghị khá “táo bạo”, với nghành may mặc, lúc đó:

Chúng tôi trả tiền trước cho người thợ, trước khi người thợ đó may hàng. Trong khi, theo “luật bất thành văn” của các đối thủ của chúng tôi: may xong, giao hàng rồi mới trả lương.

Chỉ trong vòng một tháng, những tin đồn xấu về chúng tôi không những tự động biến mất, mà chúng tôi còn tạo được một uy tín vô cùng lớn với thợ của chúng tôi. Từ đó, giúp cho công ty của chúng tôi vượt qua bao khó khăn, và tiếp tục phát triển cho tới tận bây giờ. Trong khi, tất cả các đối thủ ngày trước của chúng tôi đã đóng cửa gần 30 năm về trước.

Nếu lúc đó, chúng tôi không biết sử dụng quyền chủ động, và vẫn tiếp tục bị động do những tin đồn thất thiệt, thì công ty của chúng tôi có lẽ sẽ là công ty đóng cửa sớm nhất, vì không có thợ, thì cũng chẳng còn công ty.

Đấy bạn thấy đấy, chủ động và bị động, luôn ảnh hưởng, hầu như, gần hết các vấn đề trong cuộc sống của chúng ta. Vấn đề là, chúng ta thường vẫn hay rơi vào thế bị động.

Nếu chúng ta không biết ứng dụng để thay thế bị động thành chủ động, chúng ta sẽ thấy, cuộc đời của chúng ta sẽ có nhiều buồn phiền và khổ đau hơn.

Trong khi, chúng ta lại có quyền để chọn thế chủ động, và trong thế chủ động, qua sự trải nghiệm của chúng tôi thì đem lại nhiều kết quả lợi ích hơn, trong đó, quan trọng nhất là đạt được trạng thái An Lạc dài hơn.

We use cookies in order to give you the best possible experience on our website. By continuing to use this site, you agree to our use of cookies.
Accept