Bạn thân mến,
Người xưa có một triết lý sống rất hay. Đó là triết lý về việc đề cao sự không hoàn mỹ, tìm thú vui và sự an nhiên trong tình trạng không hoàn hảo, hay là, khái niệm về sự bất đối xứng, sự đơn giản hoá, sự khiêm nhường, sự thân thiện, và sự am tường tính nguyên vẹn đơn sơ. Vì sao?
Vì đó chính là tính cách tự nhiên mà vạn vật vận hành. Đó là triết lý để đi tìm nét đẹp (Mỹ) trong sự không hoàn hảo (Bất toàn).
Thí dụ, việc họ không vứt bỏ một cái bát bị vỡ, mà họ gắn những mảnh vỡ lại, tạo thành một chiếc bát mới có những vết nứt, có một nét đẹp riêng mà những cái bát khác không thể có được.
Một sự tốt đẹp hoàn toàn, không một chút khiếm khuyết nào, dù là nhỏ nhất, theo định nghĩa chúng ta gọi là Hoàn Hảo.
Nhưng trên thực tế, trong thế giới của nhị nguyên đối đãi: có trước, có sau, có sáng có tối, có xấu, có đẹp, thì không hề có tồn tại của sự hoàn hảo.
Tất nhiên, có thể Bạn không nghĩ thế. Nếu được, bạn thử kể một vài sự hoàn hảo, mà bạn từng trải nghiệm, để chúng ta cùng khảo nghiệm xem.
Có một sự thật là, vạn vật, kể cả con người, dù có đang ở trạng thái tốt nhất, thì cũng đang “hư” dần, và “cũ” dần theo thời gian.
Vật dụng cũ đi, sự sắc nét, phai nhạt dần. Con người già đi, nhan sắc, thanh xuân cũng mất dần.
Đó là quy luật của tự nhiên: Sinh – Lão – Bệnh – Tử, Thành – Trụ – Hoại – Không.
Nếu bạn còn vướng chấp vào sự hoàn hảo, vào một sắc đẹp “trẻ mãi không già”, thì bạn sẽ không thể chịu được sự lão hóa bạn đang có, và tâm của bạn sẽ bị giày vò trong đau khổ. Bạn sợ hãi không muốn soi gương, bạn trốn tránh hay xa lánh mọi người vì sợ bị chê là xấu xí.
Tiền nhân đã dạy “nhân vô thập toàn, vật bất toàn mỹ”. Nhưng chúng ta không cam tâm chấp nhận, vẫn đi tìm sự Hoàn Mỹ cho mình.
Thế nên, chúng ta mới phát sinh ra một tâm lý cầu toàn, và cũng chính vì vậy, mà lòng của chúng ta chưa bao giờ được thảnh thơi, an lạc.
Tóm lại, chúng ta không nên xem sự hoàn hảo là chân lý. Nếu biết đủ, biết vừa thì bạn sẽ hạnh phúc và an lạc hơn, vì không bao giờ bạn sẽ phải phiền lòng về những gì xẩy ra, không đúng như ý muốn của bạn.
Mỗi người chúng ta, ai cũng không hoàn hảo, và vạn vật cũng vậy. Đẹp ở mức cao nhất, trên thực tế, có lẽ là một cái đẹp, mà chỉ thiếu chút nữa là đạt đến sự toàn bích, hoàn hảo sẽ không bao giờ hiện hữu. Mãi mãi không có tuyệt đối trong thế giới tương đối này.
Nếu bạn đã “thẩm thấu” được chân lý này, thì thân tâm của bạn sẽ có an lạc.
Như Trong bài kinh “Người Biết sống một mình” đức Phật đã dạy:
“Đừng tìm về quá khứ
Đừng tưởng tới tương lai
Quá khứ đã không còn
Tương lai thì chưa tới
Hãy quán chiếu sự sống
Trong giờ phút hiện tại
Giờ phút đẹp tuyệt vời”
Hay như Lão Tử nói: “Cố tri túc chi túc, hằng túc hĩ”, nghĩa là, người biết đủ thì sẽ vĩnh viễn không thấy thiếu thứ gì.
Chúng tôi thì đã và đang thực tập “biết đủ từng ngày”, còn bạn thì sao?