Bạn Thân Mến,
Cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên mầu nhiệm hơn khi bạn bắt đầu tất cả mọi sự, mọi việc, trong cuộc sống của bạn bằng sự quan sát. Và ai trong chúng ta cũng có khả năng này mà không cần phải học từ bất cứ một ai khác.
Khi bạn chọn lựa sử dụng sự quan sát đang có trong bạn thì bạn đang bắt đầu một hành trình mới, hành trình của sự nhìn sâu hơn.
Hành trình nhìn sâu hơn này đóng một vai trò vô cùng quan trọng, vì hành trình này sẽ giúp bạn tiếp cận được với Sự Thật Đang Là.
Khi bạn tiếp cận được với Sự Thật Đang Là, bạn sẽ không còn phỏng đoán, mơ tưởng về kết quả bạn mong muốn, mà bạn biết rất rõ được kết qủa đó qua qúa trình quan sát tỉ mỉ, phân tích, và tổng hợp sâu sắc.
Trong đạo Phật, sự quan sát tỉ mỉ, phân tích và tổng hợp sâu sắc để biết được kết quả mà không phải là hậu quả, được gọi là Tuệ Giác. Tuệ là khả năng quan sát, phân tích, tổng hợp theo chiều sâu, và Giác là nhận ra, biết ra.
Ở đây, chúng ta không bàn về tôn giáo, vì khả năng quan sát, phân tích, tổng hợp theo chiều sâu vốn là bản năng của con người. Ai trong chúng ta cũng có sẵn. Vấn đề là, chúng ta có muốn sử dụng hay không, và sử dụng như thế nào mới đúng cách.
Trong chủ đề Tâm Dược này, chúng tôi sẽ chia xẻ với bạn kinh nghiệm mà chúng tôi sử dụng sự quan sát, phân tích và tổng hợp như thế nào trong qúa trình chăm sóc cho người thân, và làm sao chuyển hóa thức ăn bình thường thành Tâm Dược.
Có một vài điều vô cùng quan trọng bạn cần phải lưu ý:
- Vì đây chỉ là kinh nghiệm của riêng chúng tôi, cho nên, đó không phải là tiêu chuẩn chung cho tất cả mọi người. Vì vậy, nếu bạn muốn trải nghiệm thì bạn phải dùng Tuệ Giác của bạn để đạt được kết quả, chứ không nên dùng kết qủa của chúng tôi làm kết qủa của bạn.
- Tất cả những thức ăn của chúng tôi sử dụng cho người thân, cũng chỉ là lựa chọn theo sở thích, mà không phải là tiêu chuẩn vàng, bắt buộc phải có. Khi bạn sử dụng Tuệ Giác của bạn, bạn sẽ biết chọn những thức ăn nào thích hợp cho người bạn muốn chăm sóc, hay cho chính bản thân bạn.
- Niềm tin đóng một vai trò vô cùng quan trọng để đạt được kết quả. Không xác định được niềm tin đúng đắn thì bạn sẽ không ra được kết quả như bạn muốn. Chúng ta phần lớn có những hiểu lầm về niềm tin. Chúng ta cứ nghĩ rằng, khi chúng ta nói chúng ta tin điều gì đó thì chúng ta tin 100%. Nhưng sự thật, chúng ta không tin như chúng ta nói.
Hãy lấy một thí dụ làm minh họa: Tôi tin là tôi sẽ trúng số, nhưng tôi mua vé số hoài, mà vẫn không trúng. Bạn nghĩ gì về niềm tin này? Rõ ràng, bạn đâu có tin bạn trúng số. Nếu bạn thật sự tin, bạn chỉ cần mua một lần là bạn trúng. Hay nói một cách khác hơn, điều bạn tin không phải là bạn trúng số, mà thật sự, bạn tin là bạn không trúng, nên bạn cứ tiếp tục mua hoài. Bởi vậy, kết quả là tuần nào bạn cũng mua vé số, nhưng bạn không trúng, đó là việc tất nhiên.
Thí dụ thứ hai: Tôi tin là tôi sẽ hết đau răng, để tôi thử. Thử là một dạng của nghi ngờ. Khi bạn tin mà có Thử, hay nghi ngờ thì kết quả ra là sự nghi ngờ của bạn, chứ không phải kết qủa của việc bạn tin vào bạn hết đau răng. Vì vậy, nếu muốn biết bạn tin là gì thì bạn hãy lấy kết qủa bạn đang có để biết cái Nhân (cái bạn tin) là gì. Nếu bạn biết cái Nhân bạn chọn sai thì bạn chỉ cần chọn lại cái nhân cho đúng, rồi đặt niềm tin vào cái nhân đó.
- Phương pháp ứng dụng của chúng tôi không phải là phương pháp trị bịnh, mà chỉ là phương pháp nhìn sâu, và tôn trọng khả năng tự chữa của cơ thể.
Sự ứng dụng của chúng tôi chỉ là sự hỗ trợ cho cơ thể của người được chăm sóc, có cơ hội tự phục hồi các chức năng theo qui luật sống còn của cơ thể.
Khi có những việc cấp bách mà cơ thể chưa có phản ứng kịp thời để tự điều chỉnh, chúng tôi vẫn sử dụng mọi phương tiện đang có như: đi nhà thương, khám bác sĩ, và vẫn tuân thủ theo đúng cách hướng dẫn của các chuyên gia trong qúa trình chữa trị.
Cách ứng dụng của chúng tôi chỉ sử dụng trong quá trình khi cơ thể có nhiều thời gian để tự điều chỉnh, chứ không được sử dụng trong những trường hợp nguy cấp liên quan đến tánh mạng.
Phương pháp này, không hề có đối chọi với tất cả các phương pháp trị bịnh của các chuyên gia, mà chỉ mang tính cách hỗ trợ, giúp cho mọi phương pháp trị bịnh khác trở nên có hiệu qủa tốt hơn.
- Đừng tin những gì chúng tôi chia xẻ, mà bạn nên xem những chia xẻ của chúng tôi như một thông tin, và bạn hãy sử dụng Tuệ Giác của bạn để trải nghiệm. Bạn chỉ nên tin vào Kết Quả mà chính bạn đạt được. Vì Kết Quả đó đúng với bạn nhất. Không ai hiểu bạn hơn chính bạn, và chỉ có bạn mới biết chính xác bạn muốn gì và cần gì?
Nào, xin mời bạn hãy cùng trải nghiệm qua những ứng dụng của chúng tôi, trong việc chăm sóc cho người thân bị bịnh suy khờ người già như thế nào.
Khi bác sĩ về thần kinh đưa những tấm hình chụp não của người thân của chúng tôi, ông chỉ vào những chỗ lỗ chỗ trong hình và giải thích đây là những vùng thuộc về trí nhớ.
Vùng này trong hình đã chứng minh, vùng trí nhớ đã bị tổn hại, những tế bào trong đó khuyết dần, và nguy cơ sẽ không còn khả năng để nhớ. Sự giảm của trí nhớ sẽ tụt dần, và giai đoạn cuối cùng, người thân của chúng tôi sẽ giống như đứa trẻ mới sơ sinh, không biết một thứ gì.
Ngoài bịnh về suy khờ người già, người thân của chúng tôi cũng còn một số các bịnh nền khác như: Tiểu Đường (đã dùng thuốc hơn 20 năm) , Suy Thận khá trầm trọng, và bác sĩ thận tuyên bố, với chỉ số 22, thì cao lắm trong vòng 1 năm là phải sử dụng máy lọc thận.
Huyết áp cao, mỡ cao, liên quan đến tim, và phải liên tục đi khám bác sĩ tim theo định kỳ, vì theo tiền sử bịnh án, người thân của chúng tôi đã từng bị tai biến mạch máu não 3 lần, nhưng không bị di chứng.
Có thể nói, tất cả những bịnh mà người thân chúng tôi có, được gọi là bịnh của thế kỷ 21, không hề thiếu thứ nào.
Là một người rất năng nổ trong hoạt động, tuy đã là U70, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục hoạt động trong kinh doanh, và sinh hoạt về tâm linh. Có thể nói, khi chấp nhận trở về để chăm sóc cho người thân, đứng về mặt tâm lý, chúng tôi cũng chưa thể thích nghi ngay, vì những thói quen cũ đang phải thay bằng những thói quen mới.
Những ngày đầu, khi sống trong môi trường mới có những rào cản như: phải khóa và mở cửa phòng bếp, khóa tủ đựng dao kéo, v.v. để tránh gây ra nguy hiểm cho người thân. Rồi phải thích nghi với những thay đổi của người thân theo từng tuần.
Có những thói quen, vừa mới quen xong thì người thân lại thay đổi cách sinh hoạt khác, và lại phải tập thói quen mới.
Có thể nói, nếu ai chưa trải qua sẽ không cảm nhận được hết những áp lực về cả tâm và sinh lý.
Những cơ quan chính phủ, trong các chương trình dành cho những bịnh suy khờ người già đã đưa ra rất nhiều những hướng dẫn khuyến cáo. Trong đó, những thống kê đưa ra, có đến hơn 50% những người nuôi người bịnh suy khờ người già sẽ bị rơi vào trầm cảm.
Trước những khó khăn tiếp tục chồng chất, ngoài việc phải học hỏi cách chăm sóc cho người thân, chúng tôi còn phải giải quyết những xáo trộn trong tâm lý của chính mình. Nếu không, cơ hội rơi vào trầm cảm là rất cao.
Vốn đã có thời gian khá dài sinh hoạt về tâm linh, chúng tôi đã bắt đầu sử dụng sự quan sát tỉ mỉ, phân tích, tổng hợp chính xác để tìm ra kết qủa mà chúng tôi mong muốn, đó là: Đem Bình An đến cho người thân và cho chính mình.
Thay vì, bực tức khi người thân quên không biết mình vừa mới ăn mà lại kêu đói, chúng tôi đã bắt đầu bằng sự quan sát những hành động, cơ thể, cân nặng v.v. của người thân, rồi ghi chép vào một cuốn sổ, có ngày giờ rõ ràng.
Mục đích của cuốn sổ này giúp cho chúng tôi có thể biết chính xác người thân ăn uống thế nào? Có thiếu dinh dưỡng không? Có bị sụt cân không? Hay, tăng cân thì ảnh hưởng như thế nào tới sức khỏe v.v. Có thể nói, tất cả những gì liên quan đến người thân thì chúng tôi quan sát rất kỹ, và ghi chép lại đầy đủ.
Chính nhờ tập trung vào sự quan sát tỉ mỉ, để sau này, dùng cho sự phân tích hay tổng hợp một cách chính xác, giúp cho chúng tôi có thể hiểu rõ hơn về người thân của chúng tôi, và có thể đưa ra những cách điều chỉnh hợp lý.
Với chúng tôi, về tâm lý, chúng tôi cũng không rơi vào sự bực tức như lúc mới ban đầu khi chúng tôi cứ dựa vào nhận thức vô cùng sai lầm, đó là: người thân đã bao nhiêu tuổi rồi, mà chỉ có việc đơn giản là nhớ mình ăn gì hay chưa cũng không nhớ.
Chính vì nhận thức sai lầm này là nguyên nhân gây ra sự bực tức của chúng tôi, và sự bực tức đó, nếu cứ tiếp tục gia tăng mỗi ngày khi người thân lại quên không nhớ đã ăn, thì khi sự bực tức đó vượt ngưỡng của sự chịu đựng sẽ đưa đến kết qủa là trầm cảm.
Sự thật, người bị bịnh suy khờ người già là người đang mất dần trí nhớ. Họ không nhớ là chuyện tất nhiên, đâu có gì cần bàn cãi. Nhưng vì chúng tôi lúc ban đầu đã có nhận thức sai lầm rằng: vì người đó đã sống biết bao lâu, cũng đã có tuổi đời, nhưng sao một việc đơn giản như vậy lại không nhớ được.
Cái tức cười và ngớ ngẩn nhất trong nhận thức sai lầm này là: nếu họ nhớ thì họ đâu bị bịnh suy khờ người già.
Như vậy, qua sự quan sát sâu sắc, để ý từng chi tiết về hành động, hành vi, cách diễn đạt của chúng tôi với người thân, chúng tôi lại rút ra được một vài bài học như sau:
- Chúng tôi qúa tin vào những gì chúng tôi nghĩ là mình đúng. Mà cái đúng đó chỉ là cái đúng qua suy luận, hơn là tiếp xúc với sự thật; từ đó, tạo ra sự nhầm lẫn trong nhận thức và sinh ra phiền muộn.
- Khi bắt đầu bằng sự quan sát tỉ mỉ, ghi chép rõ ràng, phân tích, tổng hợp chính xác đã giúp chúng ta tiếp xúc được với sự thật. Và khi tiếp xúc được với sự thật thì chúng tôi mới có cách giải quyết tận gốc rễ; từ đó, mới có thể có AN thật sự; và chỉ có cái An thật sự, mới là thuốc trị dứt điểm những phiền muộn, bực tức, trầm cảm, không di chứng.
- Khi có sự quan sát tỉ mỉ, phân tích, tổng hợp chính xác, và tiếp xúc được với sự thật thì chúng tôi mới có khả năng giải quyết vấn đề mà không đưa đến hậu qủa, và tạo thành kết quả như chúng tôi mong muốn.
- Khi có sự quan sát tỉ mỉ, phân tích, tổng hợp chính xác, và tiếp xúc được với sự thật thì lúc đó tình thương vô điều kiện (Từ Bi: Từ là đem niềm vui đến cho người khác; Bi là lấy niềm đau nỗi khổ ra khỏi người khác) mới xuất hiện.
- Khi có tình thương vô điều kiện xuất hiện thì Nuôi Nấng trở thành Chăm Sóc. Hay rõ nghĩa hơn, Nuôi Nấng thuộc về trách nhiệm phải làm, trong đó, bao gồm: sự bắt buộc, chịu đựng, hy sinh, gánh chịu, và hậu qủa là: sự bực tức, phiền muộn, căng thẳng, trầm cảm v.v.
Ngược lại, Chăm Sóc bắt đầu bằng sự quan sát tỉ mỉ, nhìn sâu để tiếp xúc với sự thật. Khi tiếp xúc được với sự thật thì phát sinh ra tình thương vô điều kiện, trong đó, bao gồm: sự hiểu biết, đồng cảm, tự nguyện, và kết qủa là An Lạc.
Qua 5 bài học trên, chúng tôi đã bắt đầu đem ứng dụng vào cho người thân của chúng tôi. Chỉ trong vòng 35 ngày, người thân của chúng tôi thay đổi các kết quả đến ngay cả các bác sĩ về Tim, Thận,v.v, họ đều gọi đó là những kỳ tích mà khoa học không thể giải thích được.
Về thuốc tiểu đường, mặc dù đã dùng hơn 20 năm, nhưng sau 35 ngày thì không cần uống thuốc Tiểu Đường nữa, vì chỉ số của đường gần bằng với chỉ số của người bình thường.
Về cao máu, cao mỡ, thuốc dùng trong hơn 20 năm, nay ngừng uống, vì trở lại bình thường.
Về suy thận, nếu theo qui trình thoái hóa thì chỉ số 22 là đang ở mức báo động, nếu tiếp tục giảm nữa thì phải lọc thận. Nhưng sau 35 ngày thì chỉ số lên 40 gần bằng với người bình thường là 50.
Về bịnh suy khờ người già, tuy không nhớ nhiều việc như lúc trước, nhưng độ quên không gia tăng.
Trong qúa trình thực nghiệm, chúng tôi thử cho người thân nghe những bài nhạc về những tác giả mà người thân chúng tôi thích, thì người thân có thể hát, nhịp tay chân theo điệu nhạc và rất hứng thú. Ngược lại, những bài nhạc hay tác giả không ưa thích thì không hề có bất cứ một phản ứng gì. Giống như kiểu, bịt tai lại không nghe vậy.
Chúng tôi thực nghiệm liên tục trong một tháng, và kết qủa mỗi lần đều giống nhau. Qua đó, chúng tôi có một góc độ nhìn mới hơn về bịnh suy khờ người già. Có thể đây là quan điểm mang tính chủ quan, không có gì chứng minh theo khoa học.
Nhưng qua người thân của chúng tôi thì hình như, người thân chỉ muốn nhớ những gì mình thích nhớ. Còn những gì không muốn nhớ thì sẽ không nhớ, dù là việc đó mới làm. Chúng tôi sẽ tiếp tục thực nghiệm và khi có những kết quả mới khác, chúng tôi sẽ chia xẻ với bạn trong chủ đề khác.
Và đây là đề tài mà bạn đang chờ đợi. Làm sao biến thực phẩm thành Tâm Dược?
Nói đến thực phẩm thì không ai trong chúng ta không biết về giá trị của thực phẩm. Đơn giản là, nếu cơ thể của chúng ta không có thực phẩm thì cơ thể của chúng ta sẽ bị suy dinh dưỡng và cuối cùng là ngừng hoạt động.
Thế nên, không ai trong chúng ta muốn cơ thể mình ngừng hoạt động cả. Chính vì vậy, mỗi một ngày, chúng ta cần phải tiêu thụ một số thực phẩm, dù ít hay nhiều.
Trên căn bản, thực phẩm vốn thuộc về vật chất, thể rắn, nhưng qua qúa trình nấu nướng và khi ăn vào cơ thể lại được chuyển hóa thành thể lỏng, và tạo ra năng lượng cho cơ thể để có thể tiếp tục hoạt động.
Năng lượng được tạo ra nuôi cơ thể do qúa trình chuyển hóa của tự cơ thể, trong đó, cũng bao gồm luôn năng lượng từ chính thực phẩm được giải tỏa trong qúa trình nấu nướng, và nghiền nát từ bao tử.
Hay nói rõ hơn, trong thực phẩm, có những nguồn năng lượng của chính chúng; và nguồn năng lượng này, khi kết hợp với sự khởi niệm của người nấu như thế nào sẽ biến thực phẩm thành Độc Dược hay Tâm Dược.
Để có những khái niệm về nguồn năng lượng như thế nào, chúng ta hãy cùng tham khảo một trong những nghiên cứu khá thú vị về tâm trạng của con người, được bác sĩ tâm thần, người Mỹ, nhà nghiên cứu nhận thức, và giảng viên tâm linh nổi tiếng thế giới, ông David R.Hawkins (1927–2012).
Trong tác phẩm bán chạy nhất của mình, “Power vs Force” (Năng lượng tâm linh), ông đã chứng minh được mối liên hệ mật thiết giữa bệnh tật của con người và những suy giảm năng lượng trong cơ thể, đến từ những tư tưởng tiêu cực.
Để chứng minh điều này, bác sĩ David đã dùng phương pháp thực nghiệm khoa học để đo tất cả các tư tưởng, suy nghĩ, cảm nhận của một người; rồi từ đó, ông ghi nhận được tần số rung động về ý thức hệ của người đó.
Qua nghiên cứu của ông, những người thiếu thương yêu, hay có tư tưởng tiêu cực, oán giận, chỉ trích, hận thù người khác, hoặc sống ích kỷ đều có tần số rung động thấp.
Theo bác sĩ David, khi những người đó trách móc, hận thù người khác, họ sẽ làm tiêu hao rất nhiều năng lượng của họ; đồng thời, họ cũng tạo ra rất nhiều áp lực trên cơ thể, khiến tần số rung động của họ bị giảm. Vì vậy, họ có nguy cơ bị mắc rất nhiều loại bệnh.
Sau hơn 20 năm dài thực nghiệm lâm sàng với hàng triệu tư liệu được ghi lại. Sau khi thông qua các phân tích, thống kê tỉ mỉ, bác sĩ David đã phát hiện ra rằng: các tầng ý thức khác nhau của con người đều tương ứng với các chỉ số năng lượng nào đó. Từ đó, ông thống kê ra được những mức tần số năng lượng chủ yếu như sau:
- Khai Ngộ Chính Giác: 700 ~ 1000
- Điềm Tĩnh, Thanh Thản: 600
- Vui Vẻ, Thanh Tĩnh: 540
- Tình Yêu Và Sự Tôn Kính: 500
- Lý Tính, Thấu Hiểu: 400
- Khoan Dung, Độ Lượng: 350
- Hy Vọng, Lạc Quan: 310
- Tin Cậy: 250
- Can Đảm, Khẳng Định: 200
- Tự Cao, Khinh Thường: 175
- Ghét, Thù Hận: 150
- Dục Vọng, Khao Khát: 125
- Sợ Hãi, Lo Âu: 100
- Đau Buồn, Tiếc Nuối: 75
- Thờ Ơ, Tuyệt Vọng: 50
- Khiển Trách, Tội Ác: 30
- Nhục Nhã, Hổ Thẹn: 20
Qua thống kê, bác sĩ David cũng cung cấp những điều thú vị mà ít người biết về tần số năng lượng rung động như sau:
- 85% dân số trên toàn thế giới có tần số rung động ở mức dưới 200.
- Tần số rung động cao, gắn với sự khỏe mạnh, tần số rung động thấp, gây ra trạng thái ốm yếu/bệnh tật.
- Sách, thực phẩm, nước uống, quần áo, người, động vật, các tòa nhà, xe hơi, phim ảnh, thể thao, âm nhạc,v.v, đều có thể hiệu chỉnh tần số rung động từ thấp lên cao.
- Hầu hết các phim ảnh, sẽ làm suy yếu những người xem chúng, bằng cách đưa các mức năng lượng xuống dưới 200.
Chính nhờ nghiên cứu này, chúng tôi đã có dịp trải nghiệm, thực nghiệm, và đi xa thêm một bước nữa là đem những tần số năng lượng này, kết hợp vào cách nấu ăn cho người thân của chúng tôi.
Kết qủa thật bất ngờ. Không những cơ thể người thân của chúng tôi có thể tự điều chỉnh những xáo trộn do thói quen khi xưa thiếu hiểu biết đã tạo ra, mà chính chúng tôi cũng học được những bài học mới, đó là biến thức ăn thành “Thuốc từ Tâm.”
Làm thế nào để biến thức ăn/thực phẩm thành Thuốc từ Tâm?
Muốn biến thức ăn thành Thuốc từ Tâm, bạn bắt buộc phải có ba điều phải tuân theo:
- Phải có sự quan sát tỉ mỉ, phân tích sâu sắc, để hết tâm ý vào cách nấu ăn.
- Khi lòng bạn bất an, có những lo âu, phiền muộn thì nhất định bạn không được nấu ăn.
- Bạn phải kiên trì thực tập trong vòng từ 30 ngày đến 60 ngày để biến thành thói quen có An khi nấu ăn.
Nếu bạn thiếu một trong ba yếu tố này thì bạn sẽ không thể thành công trong việc biến thức ăn thành Thuốc từ Tâm.
Sau đây là một số chia xẻ về cách làm sao bạn khởi suy nghĩ, duy trì sự nghĩ từ lúc nấu cho đến khi nấu hoàn tất, bao gồm phần trình bầy món ăn.
Đầu tiên, bạn bắt đầu kiểm tra cảm giác của bạn. Bạn có An không? Nếu bạn chưa An thì bạn có thể dùng nhiều cách. Cách nào cũng được, quan trọng nhất là bạn phải có An.
Cách mà chúng tôi ưa dùng là đặt chúng tôi vào người thân để cảm nhận được người đó như thế nào.
Thí dụ như, khi chúng tôi đói thì cảm giác khó chịu như thế nào? Sau đó, đặt cảm giác khó chịu vì đói vào người thân, nếu như họ đói nhưng lại không thể diễn đạt được thì sự khó chịu của họ sẽ lớn thế nào. Sau đó, chuyển suy nghĩ đến, nếu như khi chúng tôi đói mà có người quan tâm chăm sóc cho chúng tôi ăn thì chúng tôi hạnh phúc thế nào? Rồi sau đó đặt vào người thân để thấy được khi chúng tôi chăm sóc họ thì họ hạnh phúc ra sao?
Đây là cách tạo sự đồng cảm giữa chúng tôi và người thân. Khi có sự thiết lập đồng cảm mạnh thì lúc đó tình thương vô điều kiện sẽ xuất hiện. Khi có tình thương vô điều kiện thì lúc đó bạn mới bắt đầu nấu ăn.
Dĩ nhiên, trong qúa trình tạo sự đồng cảm, bạn có thể phải đặt rất nhiều câu hỏi cho chính bạn, chúng tôi chỉ đưa vài câu mẫu mà chúng tôi ưa ứng dụng.
Khi bạn bắt đầu nấu ăn thì bạn bắt đầu khởi sự suy nghĩ hướng về người thân như sau:
“Với tình thương vô điều kiện kết hợp với những thực phẩm lành mạnh này sẽ giúp cho cơ thể và tâm trí của anh/em/chồng/vợ/con/cháu chóng phục hồi, khỏe mạnh. Với năng lượng của tình thương vô điều kiện này sẽ giúp anh/em/chồng/vợ/con/cháu chuyển hóa những góc nhìn tiêu cực thành tích cực, mang đến nhiều bình an và hạnh phúc hơn trong đời sống hằng ngày.”
Dĩ nhiên đây chỉ là câu mẫu, bạn chỉ dùng để tham khảo. Tình thương và sự quan tâm của bạn như thế nào thì bạn nên dùng ngôn ngữ của chính bạn như thế đấy, mới có giá trị.
Bạn sẽ lập lại sự suy nghĩ này 3 lần, hay bạn có thể nói ra càng tốt. Khi bạn đang suy nghĩ ý niệm này thì bạn hãy chú hết tâm ý vào, đừng để cho bất cứ ý niệm lo âu, phiền muộn nào nẩy sinh trong tâm trí của bạn. Nếu có, bạn nên dừng lại. Hãy làm cho tâm bạn An, rồi bắt đầu lại.
Bạn nên nhớ: Khi suy nghĩ ý niệm An Lành, bạn nên cầm trên tay bạn một món thực phẩm nào đó. Mục đích là để năng lượng tình thương của bạn sẽ truyền qua tay của bạn và “thấm” vào trong thực phẩm.
Trước khi bạn bắt đầu nấu ăn, bạn nên chuẩn bị tất cả các thực phẩm mà bạn muốn nấu, bầy ra cùng một lúc. Sau đó, bạn bắt đầu rửa sạch thực phẩm. Trong qúa trình rửa sạch này, bạn không cần suy nghĩ, mà chỉ chú tâm vào việc rửa cho thật sạch. Nếu cần khởi suy nghĩ thì bạn có thể nghĩ, nếu như bạn rửa không sạch thì người thân của bạn có thể bị ngộ độc, gây ra sự đau đớn cho người đó. Khi bạn có tình thương vô điều kiện thì sự suy nghĩ này sẽ giúp cho bạn đặt hoàn toàn tâm ý vào việc rửa sạch thực phẩm.
Sau khi rửa sạch thực phẩm xong thì bạn để ráo nước, và chuẩn bị các dụng cụ cùng gia vị cho việc nấu.
Khi bạn nấu ăn, bạn bắt đầu quan sát qúa trình bạn nấu như: nước có đủ sôi chưa, dầu có đủ nóng chưa? Khi bỏ thực phẩm vào, bạn quan sát xem những thực phẩm đó đã chín chưa? Chín tới mức nào thì ngon, hay chín qúa thì dở để lần sau bạn sẽ điều chỉnh lại.
Sau khi hoàn tất các món ăn, bạn bắt đầu quan sát bằng cách lựa chọn những tô, chén nào bạn sẽ đựng thức ăn và trình bầy sao cho đẹp mắt. Chúng ta không phải chỉ ăn thực phẩm bằng miệng, mà chúng ta còn ăn thực phẩm bằng mắt nữa. Nếu bạn biết kết hợp thêm phần trình bầy thì người thân của bạn sẽ được hưởng thêm sự lợi ích, ăn bằng mắt nữa.
Dĩ nhiên, nếu muốn chúng tôi trình bầy từng chi tiết nhỏ, cùng từng hành động thì có thể thành cuốn sách vài trăm trang. Nhưng điều đó có thiết thực không? Chúng tôi nghĩ không thiết thực, vì mỗi người chúng ta, ai cũng có cách ăn uống riêng, có sở thích riêng, nên không thể lấy cách của chúng tôi làm tiêu chuẩn chung được.
Điều mà chúng tôi muốn chia xẻ với bạn không phải là hình thức mà là nội dung.
Bí quyết chính để biến thức ăn thành thuốc từ Tâm nằm gọn trong những điều sau đây:
- Bạn chỉ có thể cho người khác những gì bạn có dư, không cần đến, chứ bạn không thể cho người khác những gì bạn đang thiếu. Vì vậy, nếu bạn có dư phiền não, lo âu, bất An, thì bạn sẽ cho những người thân của bạn sự bất An, chứ không thể nào người Thân của Bạn có An được.
- Khi người thân của bạn nhận được sự bất An từ bạn, họ sẽ “cho” lại bạn bất An, vì ngoài bất An ra, họ không có gì dư để báo đáp “cho” bạn.
- Nếu bạn muốn nhận được An từ người thân của bạn, việc đầu tiên bạn cần phải làm đó là: đem An bạn đang có, để tặng họ. Khi họ có An thì họ sẽ “cho” lại bạn An.
- Muốn có được An cho người thân thì bạn phải biết đặt mình vào trong người thân để tìm được sự Đồng Cảm. Khi có được sự đồng cảm, bạn mới có hiểu biết; và khi bạn có hiểu biết, lúc đó tình thương vô điều kiện mới có thể xuất hiện. Ngoài cách nay ra, bạn không thể nào có được tình thương vô điều kiện cả. Nếu có, thì đó là tình thương có điều kiện. Mà khi tình thương có điều kiện thì lúc đó sẽ xuất hiện sự nhẫn nhục, chịu đựng, trách nhiệm, bổn phận, hy sinh,v.v. Trong khi, tình thương vô điều kiện phát xuất từ sự hiểu biết, đồng cảm, và tự nguyện.
- Muốn biết được cái Nhân thì bạn hãy nhìn cái Quả. Nếu như bạn làm vì trách nhiệm, bổn phận, hy sinh, v.v. thì cái nhân đó là tình thương có điều kiện. Mà khi tình thương có điều kiện thì thường dẫn đến khổ đau nhiều hơn là An Lạc. Ngược lại, khi bạn làm với sự tự nguyện, đồng cảm, hiểu biết thì cái Nhân đó chính là tình thương vô điều kiện, và kết qủa là sự An Lạc, Hạnh Phúc.
- Muốn thay đổi cái Quả thì đừng nhọc công để chỉnh sửa, mà hãy bắt đầu thay đổi từ cái Nhân. Nếu lỡ chọn sai cái Nhân thì bạn phải bắt đầu quay lại từ đầu để chọn lại cái Nhân bạn muốn.
- Đừng tiếc qúa trình đã tạo ra Quả. Vì bạn càng tiếc nuối, càng cố gắng chỉnh sửa thì kết qủa ra cũng méo mó không toàn vẹn, càng khiến cho bạn thêm phiền não, khổ đau, và thất vọng. Hãy dùng thời gian cố gắng, chịu đựng, chỉnh sửa đó cho việc chọn lại cái Nhân Mới tốt đẹp hơn.
- Nếu bạn chưa có thể có được sự Đồng Cảm với người thân thì bạn hãy bắt đầu thực hành. Khi thực hành sự Đồng Cảm, bạn nên để ý đến một lỗi rất nặng mà chúng ta hay mắc phải, đó là: tiêu chuẩn kép.
- Tiêu chuẩn kép là tiêu chuẩn mà khi bạn làm việc gì đó thì bạn hoàn toàn đúng. Còn người khác làm giống như bạn thì họ sai.
- Trong Đồng Cảm, không hề có sự có mặt của tiêu chuẩn kép, mà chỉ tuân theo một tiêu chuẩn duy nhất, đó là: Nếu đúng với mình thì đúng với người, nếu sai với mình thì sai với người.
- Khi có sự Đồng Cảm thì mới có sự Hiểu Biết. Sự Hiểu Biết có được, phải từ sự quan sát tỉ mỉ, phân tích, tổng hợp chính xác và phải nhìn sâu. Thiếu những khả năng này, thì không có sự Hiểu Biết.
- Khi không có sự hiểu biết, thì sẽ không có Tình Thương Vô Điều Kiện. Khi không có Tình Thương Vô Điều Kiện thì việc làm sẽ đem đến bất An cho cả người nhận lẫn người cho. Qúa trình Cho và Nhận bất An này, cứ liên tục tiếp diễn, và sự khổ đau, phiền muộn sẽ tiếp tục gia tăng.
- Qúa trình biến thực phẩm thành Thuốc từ Tâm, bắt đầu bằng sự Đồng Cảm, kết hợp với sự Hiểu Biết và Tình Thương Vô Điều Kiện.
- Sau đó, khởi ý niệm An Lành, tạo ra nguồn năng lượng. Rồi đem năng lượng đó “tụ, trụ” vào trong thực phẩm qua cách chú tâm vào việc nấu nướng. Sở dĩ, cần sự chú tâm quan sát, vì chính sự tập trung, quan sát sẽ giúp năng lượng An Lành được tích tụ nhiều hơn trong thực phẩm.
Thí dụ: khi bạn rửa rau trong tâm niệm muốn người thân bạn có an vui hạnh phúc thì năng lượng của ý niệm đó sẽ truyền xuống đôi tay của bạn, và tiếp tục “thấm” vào trong thực phẩm. Tương tự như, khi bạn dùng muỗng để khuấy thức ăn thì năng lượng từ ý niệm An Lành của bạn sẽ truyền qua muỗng để “ngấm” vào thực phẩm.
Nếu như bạn bất An thì chuyện gì sẽ xẩy ra? Bạn đang truyền nguồn năng lượng bất An của bạn đang có vào thực phẩm. Và thế là, người thân của bạn sẽ lãnh đủ hai nguồn bất An. Sự bất An qua cách bạn cư xử với người thân, và sự bất An qua thực phẩm bạn nấu.
Thí dụ: nếu bạn có bất An, người thân của bạn có thể “né” không gặp bạn để không nhận sự bất An từ bạn. Nhưng nếu họ tiếp tục ăn nguồn năng lượng bất An của bạn “gieo” vào trong thức ăn thì bạn sẽ chẳng phải ngạc nhiên nhiều, vì sao bạn đối xử tốt với họ, nhưng họ vẫn cứ bất An khi sinh hoạt với bạn.
Nguyên nhân là, bạn đã gieo bất An của bạn qua thực phẩm mà người thân của bạn đã “ngộ độc”. Nguy hiểm hơn là, ngay cả bạn và người thân của bạn vẫn không hay biết.
Dĩ nhiên, khi bạn hiểu được điều này, và muốn người thân của bạn đáp trả lại cho bạn An, bạn chỉ cần chọn lại cách nấu ăn hàng ngày của bạn. Kết qủa sẽ khiến bạn bất ngờ đấy. Bạn hãy trải nghiệm nhé, nếu không bạn chỉ có Hiểu, mà không có Biết đâu.
Nếu đem so sánh sự truyền, hay gởi năng lượng qua tư tưởng, hay lời nói, với việc truyền vào thức ăn, thì việc truyền năng lượng vào thức ăn sẽ có hiệu qủa hơn. Vì sao?
Vì nguồn năng lượng truyền tải qua tư tưởng, lời nói, luôn “bay bổng” và tan biến vào hư không vì không có hình sắc để” tụ”.
Ngược lại, bất cứ thực phẩm nào cũng có sự sống. Và có sự sống là có năng lượng. Cho nên, khi chúng ta nấu ăn bằng những ý niệm an lành thì năng lượng đó sẽ tương tác với nguồn năng lượng của thực phẩm, và biến năng lượng từ thực phẩm thành nguồn năng lượng An Lành mà chúng ta muốn người thân chúng ta thọ hưởng.
Thay vì, chúng ta cứ ra rả truyền dậy điều hay lẽ phải cho người thân của chúng ta, sao chúng ta không trải nghiệm bằng việc, đem những điều hay lẽ phải “tụ” vào trong những lúc nấu ăn xem sao.
Mong thay, những chia xẻ này có thể giúp cho bạn một số thông tin hữu ích. Chúng tôi vẫn luôn mong muốn bạn phải thực sự trải nghiệm, và bạn chỉ nên tin vào kết qủa mà bạn đạt được.
Từ kết qủa đó, bạn sẽ biết được cái Nhân. Nếu cái Nhân đưa ra cái Qủa không như bạn muốn, thì bạn sẽ chọn cái Nhân khác.
Tất cả những thành tựu trên thế gian này đều bắt đầu từ sự chưa đúng chuẩn. Cho nên, nếu bạn có chọn chưa chuẩn, cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần bạn quyết tâm đi chọn lại cái Nhân mới, và bắt đầu từ đấy, thì kết quả xẩy ra như bạn mong muốn là chuyện tất nhiên.